Chương 27 - Cho anh, được không ? ( Có H )
Sau 3 tháng nỗ lực đẩy thuyền cho Lan Khuynh và Quân Thần thì hôm nay hai người họ đã chính thức về chung một nhà.
” Cậu và Quân Thần qua nhà tớ chơi đi.” Cô nói với Lan Khuynh thông qua điện thoại.
[” Ờm…qua nhà cậu chơi cái gì ?”] Lan Khuynh hỏi.
” Hôm nay tớ tổ chức tiệc ngoài trời.” Cô nhìn Tiêu Dạ Tĩnh rồi bảo.
[” Tớ thích nhất là mấy bữa tiệc kiểu này, A Thần chúng ta đi nha.”] Lan Khuynh nhìn cô rồi nói với Quân Thần.
[” Được, nếu em muốn.”]Quân Thần dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Lan Khuynh.
” Này, bớt phát cơm chó lại nha.” Cô cau mày nói.
[” Cậu làm như mình là cẩu độc thân vậy.”] Lan Khuynh bảo.
” Ai nói, tớ có A Tĩnh của tớ rồi.” Cô ôm lấy anh, anh chỉ nhẹ xoa đầu cô.
[” Nhưng chỉ có 4 người chúng ta thôi sao ?”] Lan Khuynh thắc mắc hỏi.
” Không thì…gọi thêm nhà của Bevis.” Cô bảo.
[” Họ về Yên Thành rồi sao ?”] Lan Khuynh ngạc nhiên nói.
” Ừm, mới về cách đây không lâu.” Anh lạnh lùng trả lời.
[” Có thêm người thì thêm vui.”] Lan Khuynh từ tốn bảo.
” Được, vậy tớ sẽ gọi họ đến.” Cô nói.
****
Khoảng một lúc sau mọi người đến đông đủ, bắt đầu phân chia nhiệm vụ. Dù sao
bây giờ nhà của cô và anh chỉ còn chị Phương và Hinh Nhi, họ cũng không
làm hết được nên mọi người bắt tay vào làm.
Quân Thần và Lan Khuynh nhận việc đi mua nguyên liệu về nướng, Bevis và Hi
Văn sẽ đi mua rượu. Nơi mua rượu và chợ khá xa nhau nên không thể để cho mình Quân Thần và Lan Khuynh đi được. Còn anh và cô ở nhà chuẩn bị bát
đũa và than nướng.
Hai người chọn vị trí dưới một gốc cây to, nhiều bóng mát.
45 phút sau, Quân Thần và Lan Khuynh trở về. Cô và Lan Khuynh đem nguyên
liệu đi rửa, cùng lúc ấy thì Bevis và Hi Văn cũng đã mua được rượu.
Rửa xong thì đem ra, cắt nhỏ mọi thứ rồi đem đi ướp. 3 người chồng đứng nướng, 3 cô vợ ngồi ăn.
Trong lúc nói chuyện, cô tò mò hỏi Hi Văn làm sao quen được với Bevis.
” Ah, chuyện này thì là do gặp gỡ trong quán bar.” Giọng của Hi Văn rất nhẹ nhàng.
” Khi đó tớ đi uống rượu giải sầu, chả hiểu va chạm kiểu gì lại cướp đi
nụ hôn đầu của ảnh. Thế là anh lấy lý do đấy bám mình tới giờ luôn.” Hi
Văn kể lại.
Cô nghe vậy thì phì cười. Bề ngoài của Hi Văn cực kỳ nữ tính, lại luôn ân cần, chu đáo. Đối với một người tính cách cẩu thả như Bevis là hoàn toàn trái ngược nhưng cô lại cảm thấy hai người này ở cạnh nhau rất đáng yêu.
Đang ăn thì không hiểu cô nghĩ cái gì mà đột nhiên đưa miếng thịt cắn dở lên miệng anh. Ai cũng nghĩ anh sẽ từ chối ăn nhưng mà trái lại anh ăn rất
ngon lành.
” Ngon không ?” Cô nhìn anh hỏi.
” Ngon.” Anh nói.
” Dính nước bọt của em rồi.” Cô cười tươi bảo với anh.
” Càng ngon.” Anh trả lời.
4 người kia thấy vậy thì mắt chữ A miệng chữ O kinh ngạc. Một vị tổng tài nổi tiếng lạnh lùng, mắc bệnh sạch sẽ vậy mà lại như này. Cảm phục, cảm phục rồi. Đúng là con người có tình yêu nó khác.
” Này, hai người bớt bớt lại đi.” Bevis nhìn hai người nói.
Vừa dứt câu thì có một miếng thịt bay vào nằm gọn trong miệng.
” Anh ăn đi.” Hi Văn bảo.
Quân Thần nhìn 4 người với ánh mắt kì thị, không nói lời nào quay qua cướp miếng thịt mà Lan Khuynh đang đưa vào miệng.
” Anh làm gì vậy ?” Lan Khuynh hỏi.
” Ăn thịt thôi.” Quân Thần điềm nhiên trả lời.
” Nhưng đó là của em mà.”
” Của em cũng là của anh thôi vì em là của anh.”
“…” Lan Khuynh đỏ mặt xấu hổ không biết làm thế nào.
****
Ăn uống xong mọi người đi tăng 2.
Đến quán bar Black Moon, ở đây cô uống say bí tỉ. Chơi tầm 1,2 tiếng cũng chia tay nhau ra về.
Vừa vào nhà cô liền lao đến nhà tắm nôn thốc nôn tháo.
Tắm xong cô cũng tỉnh hơn nhiều.
Đang nằm ỳ trên giường, cảm thấy có vật gì đó đè lên người. Nhìn kĩ là Tiêu Dạ Tĩnh vừa tắm xong.
Chưa kịp để cô mở lời, anh liền mạnh mẽ chiếm lấy môi cô mà hôn. Được một lúc anh mới bỏ ra.
” A Tranh, đêm nay cho anh, được chứ ?” Anh dịu dàng hỏi.
” Được a!” Không biết có phải là do có rượu trong người không mà cô trả lời rất dứt khoát.
Anh liền cúi xuống hôn lên môi cô lần nữa, anh cạy răng cô ra, bắt đầu tấn
công vào trong khoang miệng. Một tay giữ hai tay cô lại trên đỉnh đầu,
tay còn lại thì lần mò vào trong áo.
Không chịu được nữa, anh thoát y cho cả hai. Thoáng chốc trên người cô chỉ còn mỗi chiếc quần lót.
Anh hôn lên cái cổ trắng nõn của cô, để lại một dấu hôn đậm nét như đánh
dấu chủ quyền. Rồi từ từ mân mê xuống xương quai xanh và dừng lại ở
ngực.
Anh cắn nhẹ một cái trên vòng ngực, hành động này làm cô không khỏi rùng mình. Tay anh di chuyển đến nơi quần lót của cô.
Cô bị anh hoàn toàn áp đảo chỉ có thể nghe theo.
Anh dùng tay miết mạnh vào nơi đó, khiến cho d*m thủy chảy ra ngày càng
nhiều, ướt đẫm cả tay. Anh nhanh chóng gỡ bỏ nốt mảnh vải cuối cùng trên người cô xuống. Tiêu Dạ Tĩnh cho 2 ngón tay của mình vào nơi tư mật của cô.
” Ư…ưm…” Cô khẽ rên lên.
Ngón tay anh ở trong không ngừng trêu chọc chẳng mấy chốc đã khiến cô kiệt
sức. Đang chìm trong cơn đê mê thì anh rút tay ra, trên mặt cô hiện vẻ
hụt hẫng nhìn anh thật mê người.
” Không để em chờ lâu đâu.” Tiêu Dạ Tĩnh nói.
Cậu nhóc của anh đã ‘đứng dậy’ từ bao giờ, đây là lần đầu cô nhìn thấy vật đó của nam giới.
Nó…sẽ tiến vào trong cơ thể của cô sao ?
Vì đây là lần đầu của cô nên anh hết sức nhẹ nhàng tiến vào bên trong, cô vì đau mà bám chặt vào lưng anh.
Phía dưới máu đỏ chảy ra, Tiêu Dạ Tĩnh tiến vào sâu hơn. Của cô rất khít, bao trùm lên cậu nhóc của anh khiến anh khó di chuyển.
” Tử Tranh…thả lỏng ra nào…” Anh từ tốn bảo.
Khi cô đã quen dần, anh bắt đầu chuyển động, những âm thanh va chạm của da thịt làm người nghe phải đỏ mặt.
[…]
2 giờ sáng.
” Ưm…”
“Ư…”
Sau tiếng gầm của người đàn ông, căn phòng trở nên im lặng. Anh bế cô đi
tắm rửa lại, thay cho cô bộ quần áo khác rồi mới ôm cô đi ngủ.