Chương 62: 2 tiểu bảo bảo
Hôm nay cô trở về Đường gia chơi, cũng như giao Tiểu Dạ cho ông bà ngoại chăm sóc. Tiêu Dạ Tĩnh và Đường Tử Tranh dừng xe trước cửa, chưa kịp mở cửa thì mẹ cô đã mở trước.
” Tiểu Dạ đâu, Tiểu Dạ của mẹ đâu?” Cẩn Ngọc Vân sốt sắng hỏi.
Cô nghe vậy thì ngạc nhiên, bà còn chưa hỏi cô câu nào đã hỏi thằng cháu của mình.
” Mẹ, người không quan tâm con nữa sao?” Đường Tử Tranh hơi nhõng nhẽo bảo.
” Làm mẹ rồi mà còn nhõng nhẽo nữa.” Cẩn Ngọc Vân gõ trán Đường Tử Tranh.
Cô xoa xoa chỗ bị bà búng, không cam lòng lắm đưa Tiểu Dạ cho bà bế. Bế được cháu trai bà cứ thế đi thẳng vào nhà, không bận tâm chuyện gì nữa.
Cô bước xuống xe rồi cùng anh đi vào trong nhà, vừa vào cô đã thấy Nguyệt Thiền cũng ở đây. Cô nhanh chóng chạy lại, bỏ anh đứng bơ vơ.
” Chị Nguyệt Thiền, chị đến từ lúc nào vậy?”
” Chị mới đến thôi.” Nguyệt Thiền nhẹ nhàng trả lời.
Đường Tử Tranh cứ ngồi ôm Nguyệt Thiền khiến cho hai người nào đấy cảm thấy khó chịu. Không nhịn nổi nữa, Cẩn Bách đi lại phía hai người.
” Em, mau tránh xa vợ anh ra.” Cẩn Bách bá đạo nói.
” Ai là vợ của anh hả?” Nguyệt Thiền đỏ mặt, đánh vào tay Cẩn Bách.
” Em.” Câu trả lời chắc nịch.
****
Tiêu Dạ Tĩnh và Đường Tử Tranh ở lại ăn cơm trưa, lúc này đang nằm trên phòng dỗ Tiểu Dạ ngủ thì anh nhận được điện thoại từ Quân Thần, nói rằng Lan Khuynh đang ở viện.
Anh nghe vậy thì nói lại với cô, cô không kìm được lo lắng, nhanh chóng ngồi dậy, nói với anh là đi đến bệnh viện.
Trước khi đi cô không quên nói cho bố mẹ và nhờ hai người trông coi Tiêu Thiên Dạ.
Đến bệnh viện.
Cô lập tức đi đến phòng bệnh của Lan Khuynh thì thấy Quân Thần đang đứng ở cửa, cô nhanh chân lên hỏi.
” Lan Khuynh cậu ấy bị làm sao vậy?”
” Tớ cũng không biết.” Quân Thần chán nản trả lời.
” Sao lại không biết? Cậu làm chồng như vậy sao?” Đường Tử Tranh tức giận quát.
” Em bình tĩnh lại đã, để anh hỏi cho.” Tiêu Dạ Tĩnh bên cạnh thấy không ổn, liền giải vây.
” Cậu đã hỏi bác sĩ chưa?” Tiêu Dạ Tĩnh quay sang hỏi Quân Thần.
” Có hỏi rồi nhưng Lan Khuynh cô ấy không cho họ nói nên họ cũng không nể mặt tôi luôn.” Gương mặt Quân Thần hiện rõ sự bất bình.
” Này, các cậu đang nói gì vậy?” Bevis lên tiếng, cậu ta và Hi Văn từ xa đi đến.
” Tiểu Khuynh cô ấy bị làm sao cũng không nói bây giờ đến bác sĩ cũng vậy.” Quân Thần ôn tồn giải thích.
” Tiểu Khuynh bị làm sao?” Hi Văn hỏi.
” Cô ấy cứ hay nôn mửa lại không chịu ăn uống, có ăn thì cũng kén lắm.” Quân Thần trả lời.
” Có khi nào cậu ấy có…” Hi Văn nói giữa chừng thì dừng lại.
” Có gì?” Quân Thần sốt sắng hỏi.
” Ý cậu nói là có thai hả?” Đường Tử Tranh nhìn Hi Văn.
” Đúng vậy.”
” Vậy…vậy là tớ sắp được làm ba rồi!” Quân Thần vui mừng nói.
” Khoan…chẳng phải mấy hôm nay em cũng có những triệu chứng này sao?” Bevis hỏi Hi Văn.
” Không biết, cũng có thể là do no hơi.” Hi Văn trầm ngâm nói.
” Không được, em cùng anh đi khám.” Bevis kéo Hi Văn đi, khuôn mặt có nét mong chờ.
Quân Thần hiện rõ sự vui vẻ, mở cửa đi vào phòng bệnh của Lan Khuynh. Tiêu Dạ Tĩnh và Đường Tử Tranh theo sau.
” A, Tử Tranh.” Lan Khuynh nhìn thấy Tử Tranh thì nở một nụ cười vui vẻ.
Cô đi đến cạnh giường bệnh, ngồi bên Lan Khuynh.
” Tiểu Khuynh, rốt cuộc cậu bị sao vậy, mau nói cho mọi người biết đi.” Tử Tranh hỏi.
” Đợi Bevis và Hi Văn quay lại tớ sẽ nói.” Lan Khuynh thần bí nói.
Khoảng 30 phút sau, Bevis và Hi Văn trở lại, hai người họ đi thẳng vào phòng bệnh của Lan Khuynh.
” Cậu có sao không?” Hi Văn hỏi Lan Khuynh.
” Tớ không sao, cậu mau ngồi xuống đây.” Lan Khuynh vỗ giường tỏ ý bảo Hi Văn lại ngồi.
” Thật ra bác sĩ bảo tớ…có thai rồi.” Lan Khuynh tuyên bố.
” Thật…thật không?” Quân Thần ngập ngừng hỏi.
Lan Khuynh gật đầu khẳng định, Quân Thần liền vui mừng hét lên.
” Ye, tớ sắp được làm ba rồi.”
” À, mọi người ơi…tớ…” Hi Văn e thẹn nói.
” Sao vậy Hi Văn?” Đường Tử Tranh hỏi.
” Vợ tớ cũng có thai rồi.” Bevis nhìn Hi Văn cười tươi nói.
” Thật sao?” Quân Thần và Lan Khuynh đồng thanh hỏi, trên khuôn mặt hiện rõ nét vui mừng.
” Vậy là có hai tiểu bảo bảo rồi.”
****
Tiêu Dạ Tĩnh và Đường Tử Tranh ở lại nói chuyện một lúc cũng ra về, hai người đang ngồi trên xe thì đột nhiên anh quay sang hỏi.
” Họ đều có thai hết rồi, em định bao giờ cho anh đứa nữa đây?”
” Chẳng phải em mới sinh cho anh Tiểu Dạ sao?” Cô hỏi ngược lại anh.
” Nhưng mới có một đứa sao đủ.” Anh nói.
” Vậy anh muốn mấy đứa?” Cô hỏi.
” Ít nhất cũng phải đủ nếp đủ tẻ chứ.”
” Chuyện này…phải xem xét thái độ của anh đã.” Cô nhéo má của anh, cười tươi nói.
” Vậy anh phải biểu hiện thật tốt rồi, để phu nhân còn sinh cho anh đứa nữa.”