Chương 897 - Về sau (13)
Editor: Táo đỏ phố núi
Vào ba năm trước cũng không cần. . . . . . Không đúng. . . . . . Là bốn năm trước cũng không cần. . . . . . Phải biết là khi đó cô đã bắt đầu muốn chia tay với anh!
Thật ra thì những chuyện này anh đều hiểu, nhưng mà giả bộ hồ đồ thôi, bởi vì chỉ có như vậy, trong lòng anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà bây giờ, cô cũng đã lập gia đình. . . . . .
“Bảo bảo, ba cũng không thể nào tiếp tục lừa mình dối người nữa rồi. . . . . .”
“Bảo bảo, đừng trách mẹ con ban đầu tại sao lại độc ác như vậy mà không muốn con, mẹ con không phải là không yêu con, mà mẹ con vì ba nên mới không cần con, cho nên con phải hiểu người con nên oán là ba. . . . . .”
Hứa Gia Mộc rốt cuộc vẫn phải không nhịn được mà rơi nước mắt xuống, anh vươn tay, sờ lên bia mộ lạnh lẽo, sau lưng run lên một cái. Kêa ưuy don.
Giang Ly Thành đem Tiểu Đậu Đỏ đã ngủ say nhẹ nhàng đặt lên giường, Tống Tương Tư kéo chăn cẩn thận đắp kín lại, tắt đèn trong phòng ngủ đi, sau đó mới cùng với Giang Ly Thành một trước một sau rón rén đi ra khỏi phòng ngủ.
Tống Tương Tư đi tới phòng bếp, lấy hai ly nước, đem vào trong đưa cho Giang Ly Thành một ly, khẽ nói một tiếng: “Cám ơn.”
Giang Ly thành nhận lấy ly nước, nhìn Tống Tương Tư một cái, uống một hớp, rồi mới mở miệng hỏi: “Em cám ơn tôi vì tôi đã đặc biệt mang theo giáo sư của tôi từ nước Mỹ tới đây trị liệu cho ba của em, hay là cám ơn tôi xế chiều hôm nay tới nhà trẻ diễn một vở kịch cùng với em?”
Tống Tương Tư sao lại không biết trọng điểm trong câu nói của Giang Ly Thành là nửa câu sau, cô khẽ cười một cái, không nói tiếp, cúi đầu uống một hơi.
Giang Ly Thành lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, xoay vòng vòng ly nước trong tay: “Hứa Gia Mộc, chủ tịch công ty Hứa thị, ba ruột của Tiểu Đậu Đỏ. . . . . . Em cho Tiểu Đậu đỏ lấy danh nghĩa của Tống Dao, còn cố ý nói số tuổi của bé lớn hơn sáu tháng, chính là vì sợ anh ta phát hiện ra sơ hở gì đó?”
Tống Tương Tư rủ mi xuống, bộ dạng không nhúc nhích.
Hơn ba năm trước, lúc cô tới nàng Seattle – Mỹ, chưa quen với cuộc sống nơi đây, lại ôm theo đứa bé, cho nên liền mời một bác sỹ chuyên khoa phụ sản là Giang Ly Thành đây.
Vợ của Giang Ly Thành cùng họ với cô gọi là Tống Dao, là người Giang Tô, vừa vặn lúc đó cô ấy cũng mang thai, hai bà mẹ có chung một đề tài, cho nên quan hệ rất tốt.
Tống Dao mang thai lần thứ hai, có bầu sớm hơn cô ba tháng, đúng ra là sinh vào tháng tám nhưng đột nhiên lại sinh non, bào thai nằm sai vị trí cho nên dẫn tới khó sinh, hai mẹ con đều chết, sau đó cô sinh ra Tiểu Đậu Đỏ, liền trực tiếp nhờ Giang Ly Thành đưa bé vào hộ khẩu của anh.
Như Giang Ly Thành từng nói, thật sự là cô sợ một mình mang theo Tiểu Đậu Đỏ, không may bị đám chó săn chụp được, lại khiến cho Hứa Gia Mộc hoài nghi, dẫn tới những phiền phức không cần thiết.
Căn cứ vào hiểu biết trong ba năm nay, Giang Ly Thành cũng biết, Tống Tương Tư có vẻ mặt như vậy giống như là cam chịu, anh ta để ly nước xuống, tiếp tục mở miệng, giọng nói so với vừa rồi, hiện ra chút dịu dàng: “Tương Tư, tôi nhìn ra được, tối nay sau khi em nhìn thấy tiên sinh Hứa xong, thường xuyên ngơ ngẩn, tôi thấy trong lòng em khẳng định là vẫn chưa quên được…….”
“Dừng. . . . . .” Tống Tương Tư giống như là biết được Giang Ly Thành sẽ nói gì tiếp theo, cong khoé môi lên cười cười, khẽ mở miệng ra ngắt lời của anh ta: “Xế chiều hôm nay có một công ty mỹ phẩm liên hệ với em, nói hi vọng em có thể làm đại diện phát ngôn cho bọn họ, hợp đồng quảng cáo này em muốn nhận.”
“Tương Tư. . . . . .”
Tống Tương Tư căn bản không cho Giang Ly Thành tiếp tục nói chuyện, giọng nói nhàn nhạt tiếp tục vang lên: “Anh cũng biết, ban đầu khi em bồi thường vi phạm hợp đồng kia, trong tay cũng không còn bao nhiêu tiền nữa, chi phí ở nước Mỹ cũng rất cao, ba của em bây giờ làm phẫu thuật nên cũng cần nhiều tiền.”