Chương 912 - Sau này (28)
Hứa Gia Mộc không có
hé răng, đầu tiên bình tĩnh rút tay mình bị cửa xe kẹp lại ra, sau đó
liền nhàn nhạt đưa chìa khóa xe cho đứa bé giữ cửa: “Phiền giúp tôi đỗ
xe lại, cám ơn.”
Đợi cho đứa bé giữ cửa nhận lấy chìa khóa, thì Hứa Gia Mộc xoay người đi vào khách sạn Bắc Kinh.
Hứa Gia Mộc đứng ở trong thang máy, sắc mặt bình thản nhìn phía trước, một
tay toàn vẹn lặng yên không một tiếng động vuốt ve một cái tay khác vừa
mới bị kẹp, bên trong đầy vết màu bầm tím, chỉ khẽ chạm nhẹ đã bị đau
thấu xương, nhưng, đau đớn này, lại không bằng một phần vạn đau đớn
trong lòng anh.
Rõ ràng hạ quyết tâm phải quên đi, phải từ bỏ
những thói quen trong đời có liên quan đến cô, nhưng khi gặp cô, vẫn
không nhịn được say mê nhìn cô, nhưng mà, cũng chỉ có say mê nhìn cô,
bây giờ anh ngay cả tư cách đơn giản lên tiếng gọi cô cũng không có.
Một ngày nào đó, thói quen anh say mê nhìn cô này, cũng từ bỏ.
Hứa Gia mộc trên bữa tiệc, biểu hiện tác phong nhanh nhẹn, nho nhã lễ độ,
bất luận là người quen hay không quen, chỉ cần có người đi lên đến gần
anh, anh sẽ mỉm cười, vô cùng có kiên nhẫn chào hỏi, biểu hiện rất hoàn
mỹ đến không chê vào đâu được.
Quả thực không hề thiếu những cô
gái xinh đẹp đến chủ động nói chuyện phiếm với anh, trong đó còn có một
hai cô gái trẻ tuổi, vẫn luôn đặt lực chú ý ở trên người anh, vẫn ở
trong bữa tiệc tạo cơ hội, ngẫu nhiên gặp anh nhiều lần.
Trước
kia, Hứa Gia Mộc không bao giờ để ý đến những cô gái này, nhưng tối nay, lúc những cô gái kia chào hỏi với mình, anh cũng rất có thân sĩ phong
độ mỉm cười lại các cô một cái, hoặc là chạm cốc uống một hơi cạn sạch.
Khi bữa tiệc tiến hành được một nửa, Hứa Gia Mộc thoát ra đi về phía ban
công yên tĩnh, đốt một điếu thuốc, lúc hút được một nửa, phía sau cửa
thủy tinh đột nhiên bị người mạnh đẩy ra, có người đến.
Hứa Gia Mộc theo bản năng quay đầu, thấy một người con gái tuổi còn trẻ.
Cô gái kia thấy ban công có người, hơi sửng sốt một chút, sau đó cười xin lỗi: “Thật ngại, tôi không biết ở đây có người.”
Hứa Gia Mộc không hé răng, chỉ dụi tắt điếu thuốc trong tay, đi về phía đại sảnh bữa tiệc, việc này, tặng ban công cho cô gái đó ra ngoài hóng mát.
Khi Hứa Gia Mộc vươn tay kéo cửa ra, cô gái kia đột nhiên nhìn chằm chằm
ngón tay anh hô nhỏ một tiếng: “Anh ơi, nhìn tay anh giống như rất
nghiêm trọng, có thuốc bôi không?”
Hứa Gia Mộc chăm chú nhìn ngón tay mình sưng lên vì bị cửa xe kẹp, mặt mày bình tĩnh quay đầu, liếc
nhìn một cô gái kia, hướng về phía cô gật đầu một cái, bày tỏ cảm ơn đã
quan tâm, liền kéo cửa ra.
Cô gái kia từ trong túi xách tùy thân
của mình, lấy ra một lọ thuốc mỡ, đưa tới: “Lọ thuốc mỡ này dùng rất tốt để tiêu tan sưng tấy, tặng cho anh.”
Hứa Gia Mộc không có đi
tiếp, lại lần nữa ngẩng đầu, liếc mắt cố ý để ý cô gái kia một cái,
không tính là gương mặt xinh đẹp, cho dù đã trang điểm, vẫn có chút bình thường.
Cô gái kia bị Hứa Gia Mộc nhìn chăm chú có chút xấu hổ,
có thể biết được mình vừa mới quá mức nhiệt tình, vì thế liền ngại ngùng cười cười, thấp giọng giải thích: “Ngại quá, tôi là bác sỹ, thấy có
người bị thương, tính chất đòi hỏi sẽ phản ứng như vậy.”
Nói xong, lọ thuốc mỡ mà cô gái kia giơ lên trước mặt Hứa Gia Mộc, thu trở về.