Chương 920 - Sau lại [36]
Hứa Gia Mộc nhíu mày, vừa ở đầu đường vòng sang hướng đến thành phố 3, vừa hỏi: “Bệnh viện?”
Tống Tương Tư xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không lên tiếng.
Dọc đường đi cực kỳ thuận lợi, nhưng vẫn mất hai mươi phút, khi tới bệnh
viện ở thành phố 3, Tống Tương Tư đẩy cửa xe ra, vội vàng để lại một câu “Cảm ơn” rồi xuống xe, vội vội vàng vàng chạy vào trong bệnh viện.
Hứa Gia Mộc nhìn bóng lưng Tống Tương Tư, chần chờ một giây, cuối cùng dừng xe đậu ở ven đường, cũng đi vào theo.
Tống Tương Tư chạy thẳng đến phòng giải phẩu ở tầng ba của bệnh viện, ngồi
ngoài cửa phòng giải phẩu là một y tá mặc áo trắng đeo khẩu trang, nhìn
thấy Tống Tương Tư tới thì lập tức đứng lên, lúc ngửi thấy mùi rượu trên người Tống Tương Tư, cô y tá nhíu mày lại: “Cô Tống, cô uống rượu?”
Tống Tương Tư khẽ gật đầu một cái, liếc mắt nhìn cửa phòng giải phẩu đang
đóng chặt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Buổi sáng khi tôi tới, ba của
tôi vẫn còn rất khỏe mà, còn nói qua mấy ngày nữa là có thể xuất viện,
sao đêm hôm lại đột nhiên ngất đi?”
Cô y tá lắc đầu một cái, nói
rõ ngọn nguồn: “Lúc ăn cơm tối, ông Tống vẫn còn rất tốt, hơn nữa tâm
tình cũng không tệ, còn bảo tôi mở phim của cô Tống diễn cho ông xem,
thế nhưng xem xong phim, lúc tôi chuẩn bị dìu ông lên giường nghỉ ngơi,
ông đột nhiên bất tỉnh.”
Tống Tương Tư: “Tôi chờ ở chỗ này là được rồi, cô đi mau đi.”
“Vậy gặp lại sau.”
Tống Tương Tư khẽ “Ừ” một tiếng, đợi đến khi cô y tá rời đi, cô liền vịn lấy bức tường, từ từ ngồi ở trên ghế dựa ở một bên nghỉ ngơi, nhìn chằm
chằm vào ba chữ “Đang giải phẩu” mà ngây ngốc.
Hứa Gia Mộc nghe rõ lời của Tống Tương Tư và y tá, anh đứng ở trước cửa thang máy một lát, rồi cất bước đi tới.
Tống Tương Tư nghe thấy tiếng bước chân, hơi nghiêng đầu một chút, liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc, sau đó mím môi quay đầu lại.
Hứa Gia Mộc dựa vào vách tường đối diện Tống Tương Tư, nhìn chằm chằm sườn
mặt có chút tái nhợt của cô, hơi chần chờ một chút, lên tiếng hỏi: “Ba
em vẫn còn khỏe chứ?”
“Ừ.” Tống Tương Tư đáp một tiếng rồi không
nói gì nữa, trong hành lang một mảnh yên tĩnh, qua một hồi lâu, cô mới
quay đầu nhìn Hứa Gia Mộc: “Mấy năm trước đã giải phẩu một lần, thân thể coi như tốt, tình huống năm nay đột nhiên chuyển biến xấu đi.”
Hứa Gia Mộc khẽ gật đầu một cái, không tiếp lời cô, tầm mắt vốn đang nhìn
mặt đất chợt đột nhiên liếc về phía cổ chân của Tống Tương Tư, mi tâm
cau lại, một giây sâu cất bước đi tới, không hề báo trước ngồi xổm trước mặt cô, cầm chân của cô lên.
Tống Tương Tư bị hành động bất ngờ
này của anh dọa cho hoảng sợ, cơ thể co rúm lại, cúi đầu xuống, còn chưa kịp phản ứng, giầy đã bị Hứa Gia Mộc cỡi ra, sau đó thì thấy Hứa Gia
Mộc cau mày nói: “Sao cổ chân sưng to như vậy?”
Tống Tương Tư cúi thấp đầu, không nói chuyện.
“Là bị trật do quay phim khi chiều sao?” Hứa Gia Mộc nhớ đến lúc Tống Tương Tư bị té khi đi lên bậc thang, lại hỏi.
Tống Tương Tư vẫn không lên tiếng.
“Đã sưng to như vậy, sao lúc ấy không lên tiếng bảo đạo diễn ngừng quay lại.” Giọng điệu Hứa Gia Mộc mang theo chút không vui.
Tống Tương Tư vẫn cúi thấp đầu như cũ, một lát sau tha mới ngẩng đầu lên,
thờ ơ cười nhìn về phía Hứa Gia Mộc: “Có gì hay phải nói.”