Chương 919 - Sau lại [35]
Bước chân Hứa Gia Mộc hơi ngừng lại một chút, liền xoay người rời đi.
Tống Tương Tư vẫn ói đến khi trong dạ dày không còn chút gì, mới mở vòi hoa
sen, súc miệng xong, khi đang chuẩn bị vặn nước rửa mặt, trong lúc bất
chợt trước mặt liền có một chai sữa chua có cắm ống hút.
Tống
Tương Tư sợ run một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về mặt gương
phía trước, từ bên trong gương thấy Hứa Gia Mộc đứng ở phía sau bên trái của mình.
Cánh môi Tống Tương Tư giật giật, không nói bất cứ
điều gì, liền cúi đầu, rửa mặt xong, đóng vòi nước, rút khăn giấy ở một
bên ra, lau khô mặt của mình, ném khăn vào trong thùng rác, cũng không
thèm nhìn sữa chua đặt ở trên bồn rửa tay một cái, liền trực tiếp xoay
người, xem như Hứa Gia Mộc không hề tồn tại, ở sát bên cạnh anh bước đi
qua.
Có thể do uống rượu quá nhiều, bước chân của cô có chút lảo
đảo, ngã đông ngã tây, Hứa Gia Mộc không nhịn được vươn tay đỡ lấy cô.
Cơ thể Tống Tương Tư hơi cứng ngắc, sau đó liền giật cánh tay của mình
lại, tránh thoát khỏi tay Hứa Gia Mộc, bước chân lảo đảo tiếp tục đi về
phía trước.
Lúc sắp đi ra khỏi cửa phòng rửa tay, điện thoại Tống Tương Tư trong lúc bất chợt vang lên.
Cô tựa vào trên vách tường, ổn định thân thể của mình, ngón tay có chút
không có sức từ trong túi móc điện thoại di động ra, nhấn nghe.
Không biết trong điện thoại nói gì, sắc mặt cô trong lúc bất chợt trở nên có
chút khó coi, một giây kế tiếp liền vội vã nói một câu: “Tôi đến ngay.”
Sau đó liền vội vàng hấp tấp nhét điện thoại di động vào trong túi xách, lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía thang máy.
Chân mày Hứa Gia Mộc nhăn lại, không hề nghĩ ngợi liền đuổi theo: “Chuyện gì xảy ra?”
Tống Tương Tư ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là liều mạng ấn nút mở thang máy, cửa thang máy vừa mở ra, cô liên tiến vào.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, cô suýt nữa đụng phải vách tường thang máy, cũng
may Hứa Gia Mộc tay mắt lanh lẹ kéo cánh tay của cô lại: “Rốt cuộc có
chuyện gì?”
Sắc mặt Tống Tương Tư chợt tái nhợt, giống như không
có nghe được lời nói của Hứa Gia Mộc, ánh mắt nhìn chằm chằm con số màu
đỏ trong thang máy đang nhảy, vừa đến lầu một, cô liền không kịp chờ đợi xông ra ngoài.
Ra khỏi khách sạn, Tống Tương Tư trực tiếp đứng ở bên cạnh đường bắt đầu đón xe taxi.
Hứa Gia Mộc tiếp tục hỏi Tống Tương Tư hai câu, thấy cô từ đầu đến cuối
không có ý định trả lời, nghĩ đến cô say thành cái bộ dáng này, cuối
cùng định mạnh mẽ kéo cánh tay của cô, lôi đến bãi đậu xe ở một bên đi
tới: “Tôi đưa cô đi.”
“Không cần, tôi đón xe taxi. . . . . .” Lời từ chối của Tống Tương Tư còn chưa nói hết, đột nhiên liền khom người lại nôn khan.
Hứa Gia Mộc ở một bên đợi cô dừng lại nôn ọe, liền không nói hai lời ôm
ngang lấy cả người cô lên, sải bước đi đến trước mấy chiếc xe.
Hứa Gia Mộc nhét Tống Tương Tư vào chỗ ngồi tay lái phụ, rất nhanh đi theo lên xe, vừa cho xe chạy, vừa hỏi: “Muốn đi đâu?”
Tống Tương Tư bởi vì uống quá nhiều rượu, có chút đau dạ dày, lắc lắc đầu,
nói: “Ở trước mặt trạm xe lửa cho tôi xuống là được rồi.”
Hứa Gia Mộc vốn không để ý lời nói của Tống Tương Tư, ngược lại càng thêm dùng
sức đạp chân ga, xe trong thời gian một cái nháy mắt liền lướt qua khỏi
trạm xe lửa, sau đó cứ tiếp tục mở miệng lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa: “Cô muốn đi nơi nào?”
Tống Tương Tư mở miệng, còn chưa có
phát ra âm thanh, Hứa Gia Mộc còn nói: “Tôi không ngại mang theo cô đi
một vòng quanh đường phố Bắc Kinh đâu.”
Cánh môi Tống Tương Tư giật giật, cuối cùng liền rủ lông mi xuống, giọng nói có chút yếu ớt nói: “Bệnh viện số 3 thành phố.”