Chương 918 - Sau lại [34]
Edit: Tuyết Khanh
Dĩ nhiên, khi hỏi vấn đề, nhất định phải mời rượu Dương Tư Tư.
Dương Tư Tư chưa từng gặp qua loại trường hợp lớn này, nên có chút hồi hộp,
mỗi lần bị người khác hỏi, cũng sẽ theo bản năng trước tiên liếc mắt
nhìn Hứa Gia Mộc, sau đó ấp úng đáp một câu, giả ngu liền bưng ly rượu,
cùng người khác chạm ly uống một hơi cạn sạch.
Hứa Gia Mộc xem như là đang lo lắng cho cô ta, nói một câu: “Mọi người đừng đùa cô ấy, cô ấy không thích bị trêu chọc.”
Mặc dù giọng điệu Hứa Gia Mộc rất nhạt, nhưng rơi vào trong mắt người bên cạnh, lại như là đang bảo vệ.
Sau đó Hứa Gia Mộc liền bưng ly rượu trăng trước mặt Dương Tư Tư lên, kêu
nhân viên phục vụ đổi cho Dương Tư Tư một ly nước ấm, gắp một chút thức
ăn cho cô ta.
Mọi người thấy một màn như vậy, đều mang theo mấy phần ngấm ngầm như hiểu rõ nhau cười.
Tống Tương Tư cũng cười, chỉ là, sau đó, cô bị tất cả mọi người mời rượu với mình, cũng không có bất kỳ ý định từ chối, rất dứt khoát lanh lẹ uống
một hơi cạn sạch.
Hứa Gia Mộc rất ít nói, uống rượu cũng không
nhiều, tầm mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Tương Tư ở nơi đó một cái,
thấy cô ai đến mời cũng không cự tuyệt một ly rồi một ly uống…, chân
mày không nhịn được cau lại.
“Gia Mộc. . . . . . Tống Tương Tư
tửu lượng rất tốt đấy.” Dương Tư Tư cũng chú ý tới Tống Tương Tư, tiến
tới bên tai Hứa Gia Mộc, nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Hứa Gia Mộc
quay đầu, nhìn về phía Dương Tư Tư nhẹ kéo môi một cái, sau đó liền gắp
một món ăn, bỏ vào trong đĩa của Dương Tư Tư.
“Gia Mộc, chẳng lẽ
anh quên rồi sao? Em ghét ăn nhất chính là loài nấm.” Dương Tư Tư cầm
chiếc đũa, gắp món ăn Hứa Gia Mộc gắp cho, trả về trong đĩa của anh.
Hứa Gia Mộc mở to mắt một chút, một bộ tốt tính cầm chiếc đũa, lần nữa gắp cho Dương Tư Tư một miếng thịt cá.
Mặt mày Dương Tư Tư lúc này mới cong cong nhìn về phía Hứa Gia Mộc cười cười, cúi đầu ăn.
Hứa Gia Mộc quay đầu trở lại, nhìn chằm chằm nấm trong đĩa một lúc lâu, sau đó cầm chiếc đũa gắp lên, bỏ vào trong miệng thong thả ung dung nhai.
Là Tống Tương Tư thích ăn nấm.
ở lề đường Bắc Kinh có một quán ăn, là món lẩu nấm, đó là thứ Tống Tương
Tư thích nhất, ban đầu anh mang Dương Tư Tư ăn cơm lần đầu tiên, chính
là đi nơi đó, đó cũng là khi, anh biết Dương Tư Tư không thích ăn nấm,
biết anh và Dương Tư Tư ở chung một chỗ, thật ra thì rất chú ý, thấy nấm nhất định sẽ không đụng, nhưng tối nay. . . . . . Một bàn đầy các món
ăn, nhưng đều có liên quan đến nấm .
Tống Tương Tư rất xinh đẹp,
Dương Tư Tư lại bị Hứa Gia Mộc che chở như vậy, những người khác cũng
chỉ có thể nghĩ hết biện pháp ép Tống Tương Tư uống rượu.
Tống
Tương Tư tửu lượng có khá hơn nữa, nhưng một ly lại tiếp một ly uống
vào, cô cũng có chút không chịu nổi, rõ ràng sau đó, động tác nuốt rượu, cũng có chút dừng lại.
Vẻ mặt Hứa Gia Mộc nhìn thì bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng tay của anh lại lặng lẽ không tiếng động nắm
chặt đôi đũa trong tay.
Người phụ nữ kia. . . . . . Đến hiện tại, đã uống hơn một lít rượu trắng. . . . . . Từ khi ngồi xuống đến bây
giờ, gần như một chút đồ cũng không ăn, không muốn sống nữa sao?
Đột nhiên, Tống Tương Tư có lẽ là thật không chịu nổi, chợt đứng lên vọt ra khỏi phòng.
Hứa Gia Mộc vẫn luôn lạnh nhạt trầm ổn lại dùng sức mím mím môi, giống như
là giãy giụa, cuối cùng vẫn là cầm chiếc đũa trong tay đặt ở trên bàn,
để lại một câu “Tôi đi hút điếu thuốc” , cũng cùng đi theo ra khỏi
phòng.
Bước chân Hứa Gia Mộc vội vã đi tới cửa phòng rửa tay, còn chưa đi vào, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nôn mửa của Tống Tương Tư.