Chương 910 - Sau đó [26]
“Dù sao, cho dù là gặp một người xa lạ, nếu gặp nguy hiểm mà xin sự trợ giúp, thì anh vẫn giúp đỡ.”
Sau khi Hứa Gia Mộc nói xong những lời này, anh đứng lại trước của phòng
ngủ một lúc nữa, chắc chắn bản thân mình không còn gì để nói nữa, liền
đóng của phòng ngủ lại.
Anh ở trong phòng khách thay quần áo chỉnh tề, sau đó không có chút do dự nào mà cầm chiếc chìa khóa xe rời khỏi đây.
Sau khi thanh toán xong, anh ra khỏi khách sạn Bốn Mùa, vậy mà lúc này mới 9 giờ.
Trên đường phố rất đông đúc, thậm chí cả tuyến đường quốc lộ, cũng có chút kẹt xe.
Hứa Gia Mộc bỏ tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn về phía khách sạn bốn mùa
cao vút trong mây đó, giống như xuyên suốt đến căn phòng của cô.
Hứa Gia Mộc nhìn một lúc lâu mới gục đầu xuống, sau đó anh cầm chìa khóa xe, mở cửa rồi lên xe, khởi động xe chạy khỏi đó.
Có một số người khi đã lỡ để vuột mất nhau, thì tức là đã bỏ qua nhau mãi mãi.
Ví như anh và cô.
Anh ở trong thành phố Bắc Kinh, nhớ nhung chờ đợi cô ba năm, vì cô mà lừa
mình dối người ba năm đó, bây giờ, tất cả mọi sự thật đã hiện ra trước
mắt anh, có lẽ anh cũng rõ ràng, anh và cô là không thể nào.
Thật khó… Ngay cả lí do để lừa gạt bản thân cũng không có.
Nhưng mà từ bây giờ trở đi, anh muốn, anh muốn học cách để quên cô.
Sau đêm đó, Hứa Gia Mộc không còn liên lạc với Tống Tương Tư nữa.
Đáng lẽ ra anh phải tìm người đại diện là Tống Tương Tư để bàn chuyện làm ăn, nhưng anh lại trực tiếp tìm La tổng.
Anh vẫn trước sau như cũ, đi làm một mình, hợp tác làm ăn một mình, về nhà
một mình, đi ngủ một mình, mất ngủ cũng một mình, nhìn qua không có gì
khác biệt, nhưng mà không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cho anh giống
như biến thành một người khác, sau vài ngày, mọi người cũng dần dần phát hiện ra, thái độ của Hứa Gia Mộc đối với bất kì ai cũng vậy, rất ôn
hòa, giống như người không có tính cách, cũng như không có chút vui mừng hay tức giận nào.
Sau này, vì muốn thuận lợi kí kết hợp đồng nên La tổng gọi Tống Tương Tư đến làm người phát ngôn, lúc tìm đến Hứa
Gia Mộc để kí tên lên bản hợp đồng, anh cũng không có phản ứng gì, chỉ
là nhìn qua bản hợp đồng một chút, sau đó lạnh nhạt cầm chiếc bút lên,
viết lên tên mình ngay cạnh hàng chữ Tống Tương Tư đó.
Kí hợp đồng xong, tất cả mọi người phụ trách hạng mục này đều họp mặt cùng một chỗ, còn muốn mở tiệc mừng.
Ngày đó Tống Tương Tư cũng đến tham dự, ngồi đối diện với Hứa Gia Mộc, hai
người chỉ cách nhau có một mét, ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy nhau
ngay, nhưng cả một buổi Hứa Gia Mộc không nhìn Tống Tương Tư chút nào,
anh nói rất ít, khuôn mặt chỉ có một biểu cảm, đến khi cuộc gặp mặt kết
thúc, La tổng đề nghị mọi người cùng mở tiệc liên hoan, anh chỉ lưu lại
một câu nói nhàn nhạt: “Hẹn gặp lại lần sau!”, sau đó ôm lấy tài liệu về văn phòng mình.
Xế chiều ngày hôm đó, Hứa Gia Mộc còn đi gặp gỡ một khách hàng nữa, khách hàng đó có chút khó tính, nhưng anh vẫn
bình tĩnh ngồi phân tích hơn 2 tiếng đồng hồ cho người đó hiểu, nhưng
cuối cũng vẫn không kí được hợp đồng, nhưng anh vẫn tiễn vị khách hàng
đó ra đến tận thang máy.
Trở lại văn phòng, anh liền nhận được
điện thoại của Lục Cẩn Niên gọi đến: “Tối nay có một buổi tiệc, ở khác
sạn lớn trong Bắc Kinh…”
Lục Cẩn Niên còn chưa nói hết câu, Hứa Gia Mộc đã mở miệng nói: “Tôi đi.”
Lục Cẩn Niên ở đầu giây bên kia giật mình sững sờ một chút: “Sao hôm nay anh lại có hứng vậy?”
Hứa Gia Mộc cầm điện thoại, nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, anh nhìn chằm
chằm vào ánh mặt trời sáng chói bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu mới mở
miệng trả lời Lục Cẩn Niên, nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi muốn kết hôn.”