Chương 955 - Kết cục 5
Hứa Gia Mộc mới vừa hỏi xong, cũng không chờ Tống Tương Tư trả lời, đuôi mắt đã liếc tới vết thương trên cánh tay cô.
Bỗng nhiên Hứa Gia Mộc nắm lấy cánh tay Tống Tương Tư, nhìn thấy một mảng da thịt bị trầy xướt của cô mà hoảng sợ, ấn đường (điểm giữa hai đầu lông
mày) của anh càng nhăn lại, sau đó lại nhìn xuống dưới, tiếp đó liền
thấy vết thương trên đùi cô, ấn đường càng nhíu chặt hơn: “Làm sao lại
ngã ra nông nỗi như vậy, cũng không xử lý tốt vết thương?”
Tống Tương Tư rũ đầu, không có lên tiếng, rút cánh tay của mình từ trong tay Hứa Gia Mộc ra.
“Chồng em đâu? Chẳng lẽ anh ta không chăm sóc cho em sao?” Trong lời nói của Hứa Gia Mộc ẩn giấu một tia lửa giận.
Tống Tương Tư vẫn không có nói chuyện.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên chặn ngang người bế cô lên, chạy vào thang máy.
Hứa Gia Mộc mang Tống Tương Tư đến bệnh viện gần đấy, Tống Tương Tư vẫn
chưa trở lại bình thường từ ngạc nhiên tại sao Hứa Gia Mộc lại đột nhiên xuất hiện ở Seattle, thì bác sĩ cũng đã làm kiểm tra xong cho cô.
Hứa Gia Mộc theo lời dặn của bác sĩ, đi trả tiền thuốc rồi nhận một vài
loại thuốc thoa ngoài da, sau đó tiếp tục ôm Tống Tương Tư, quay trở lại chỗ ở của cô.
Mở cửa, Hứa Gia Mộc cũng không chờ Tống Tương Tư
đồng ý, trực tiếp ôm cô bước vào nhà, sau đó đặt cô ngồi ở trên sofa
phòng khách, cũng không chờ cô có phản ứng, lại đặt gói to gói nhỏ chai
chai lọ lọ lung tung trên mặt đất, nhìn lướt qua hướng dẫn sử dụng, sau
đó cầm bông băng bắt đầu xử lý miệng vết thương của cô.
Từ đầu đến cuối hai người cũng không có nói bất kỳ chuyện gì với nhau.
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc, một cái nháy mắt cũng không có.
Cho đến khi Hứa Gia Mộc thấy miệng vết thương của Tống Tương Tư xử lý đươc
tốt lắm, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái: “Những thứ thuốc mỡ này mỗi ngày bôi hai lần, để tránh lưu lại sẹo.”
Nói xong, Hứa Gia
Mộc lại cuối đầu, chỉ vào những lọ thuốc trên đất kia: “Cái này bôi
trước, là khử trùng, cái này bôi sau, cuối cùng là cái này, nhớ không?”
Hứa Gia Mộc lại nhìn Tống Tương Tư một cái, thấy cô trước sau vẫn duy trì
một vẻ mặt, ấn đường nhăn nhăn, sau đó lại từ trên khay trà lấy bút của
cô, trên mỗi hộp thuốc đều làm một dấu hiệu phân biệt, miệng còn nhàn
nhạt nói: “Thứ tự anh đều ghi chú rõ ràng cho em rồi.”
Hứa Gia Mộc để bút xuống, liếc mắt nhìn đồng hồ trên vách tường, đã tám giờ, lại hỏi một câu: “Em ăn điểm tâm chưa?”
Lần này cuối cùng Tống Tương Tư cũng có phản ứng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái với Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc không có nói chuyện nữa, đứng lên, đi vào phòng bếp.
Tống Tương Tư ngồi rất an tĩnh ở trên sofa phòng khách, nghe trong phòng bếp truyền tới âm thanh đồ vật va chạm, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có
chút mơ hồ.
Mặc dù Tống Tương Tư không biết nấu ăn, nhưng mà bởi vì có Tiểu Hồng Đậu, cho nên đồ đạc đều chuẩn bị đầy đủ hết.
Tài nấu ăn của Hứa Gia Mộc chắc chắn rất tốt, chỉ dùng 40 phút, đã làm cho
Tống Tương Tư một bàn thức ăn sáng đầy đủ chất dinh dưỡng .
Anh
đứng ở trước bàn ăn, múc thêm cho Tống Tương Tư một chén cháo yến mạch,
thuận tiện liếc nhìn Tống Tương Tư vẫn ngồi trên ghế sofa, hỏi: “Có thể
đi lại đây được không?”
Tống Tương Tư vội vàng gật đầu, nhanh chóng đứng lên, đi tới trước bàn ăn.
Cô tùy tiện kéo ra một cái ghế dựa ngồi xuống, Hứa Gia Mộc liền đặt chén cháo yến mạch đã nấu chín ở trước mặt cô.
Mùi thơm lan tỏa xung quanh, kích thích vị giác của cô, Tống Tương Tư
thoáng hoảng hốt, mới nâng mí mắt, nhìn về Hứa Gia Mộc vẫn đứng một bên: “Anh có muốn ăn chung không?”
Hứa Gia Mộc đã muộn khoảng ba giây đồng hồ, giọng nói lạnh nhạt mở miệng, nói: “Không được.”