Chương 929 - Kéo dài [9]
Mãi cho đến bốn giờ chiều, ba Tống mới cùng Tống Tương Tư và Hứa Gia Mộc về nhà.
Nhìn ra, ba Tống nói chuyện với mẹ Tống thời gian dài như vậy, tâm tình có
vẻ tốt hơn, trên đường trở về, khóe môi vẫn luôn cong lên.
Về đến cửa nhà, Hứa Gia Mộc vừa dừng xe, ba Tống đột nhiên mở miệng nói: “Tư
Tư, ba muốn ăn gà tây kiều ở quán kia, con đi mua vể cho ba được không?”
Hứa Gia Mộc tắt máy xe, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Tương Tư đang đẩy cửa xe ra, nói: “Em đợi đã, để anh đi cùng em.”
“Một mình Tư Tư có thể đi mua, không bao xa.” Ba Tống nói: “Tiểu Hứa, cháu
giúp bác vào trong công viên của tiểu khu ngồi chốc lát đi.”
–
Ba Tống được Hứa Gia Mộc đỡ, chậm rãi đi vào công viên của tiểu khu.
Ba Tống vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng chỉ vào một chỗ, nói vài câu với Hứa Gia Mộc, đều là về Tống Tương Tư.
“Cây kia…đã ba mươi, bốn mươi năm, lúc nhỏ Tư Tư rất thích cùng Tiểu Hỏa bạn trong tiểu khu nhảy dây ở đây.”
“Trước kia… Nơi đó không có hồ nhân tạo, đây là vừa mới xây được vài năm
thôi, lúc Tư Tư còn nhỏ, thì chỉ là một cái hố đất, nó hả, đi theo một
đám con trai, mỗi ngày tới đây chơi đùa, mỗi lần về nhà cả người đầy bùn đất, lúc nào cũng bị mẹ nó mắng.”
“Còn có, khu rừng cây bách
kia, cũng có đến mấy chục năm rồi, lúc trước những cây bách này, chỉ là
cây nhỏ cắm trên đất, không nghĩ tới giờ đã cao lớn thành đại thụ che
trời, lúc Tư Tư không vui, thường hay trốn ở trong rừng cây này khóc.”
“Trên trán Tư Tư có một vết sẹo, chính là trước đây chơi đùa cùng bạn bè,
không cẩn thận bị đụng, bây giờ có tóc mái che lại, nhìn không thấy,
cháu vén tóc nó ra, mới có thể nhìn thấy được.”
Ước chừng Ba Tống đi một vòng quanh công viên, cuối cùng được Hứa Gia Mộc cõng trở về nhà.
Ông đã rất mệt mỏi, lại không chịu nghỉ ngơi, kéo Hứa Gia Mộc vào phòng ngủ của mình, chỉ vào cái bàn cũ xưa, ý bảo Hứa Gia Mộc mở ngăn kéo nơi đó
ra.
Hứa Gia Mộc nghe theo, thấy bên trong có một hộp sắt lớn, sau đó theo lời của ba Tống, lấy ra.
Ba Tống vỗ vỗ vị trí bên giường, kêu Hứa Gia Mộc ngồi xuống, sau đó tự bản thân mình mở ra hộp sắt, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, có ảnh trắng
đen, cũng có ảnh màu sắc rực rỡ, có cái đã cũ rách, có cái còn mới, còn
một ít là được cắt xuống trong tạp chí giải trí, đều là ảnh chụp của
Tống Tương Tư.
Bàn tay khô héo của ba Tống, vuốt phẳng bức hình
hồi lâu, sau đó liền lấy ra một ảnh trắng đen, nói với Hứa Gia Mộc: “Đây là lúc Tư Tư được một trăm ngày, cháu xem, rất mập mạp, không giống bây giờ, gầy đến nỗi gió thổi qua cũng có thể ngã xuống đất.”
“Đây là ảnh chụp lúc nó một tuổi, mẹ nó bồng nó tới tiệm chụp ảnh trong thành phố, nhìn lúc đó xem, có phải rất đẹp hay không?”
“Đây là ảnh chụp lúc nó ba tuổi…Ảnh năm đầu tiên vào tiểu học… Đây là
ảnh chụp nó được nhận giấy khen hồi lớp ba… Đây là ảnh chụp nó cùng
ông bà nội…Đây là ảnh chụp bộ dáng lúc nó lên trung cấp… Còn có, bộ
dáng thời cấp ba, lúc ấy đã có rất nhiều người viết thư tình cho Tư Tư
của chúng ta… Đây là ảnh chụp thời điểm Tư Tư học lớp 11, chính là năm đó mẹ nó qua đời, một năm này cơ hồ nó đều không vui vẻ, cho nên cháu
xem, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn xị xuống.”