Chương 928 - Kéo dài (8)
Editor: Skinny Cat
Cơm nước xong, Hứa Gia Mộc đi rửa chén, lúc anh từ trong phòng bếp đi ra,
vừa vặn thấy Tống Tương Tư đang trải chăn đệm trên sô pha.
Tống
Tương Tư nghe được tiếng bước chân, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh, sau
đó tùy ý ném gối đầu lên sô pha, đứng lên đi tới hướng phòng ngủ của
mình lúc còn ở nhà, đẩy cửa ra, nói với Hứa Gia Mộc: “Anh ngủ ở trong
phòng đi, em đã thay chăn nệm mới rồi.”
Hứa Gia Mộc đứng tại chỗ
không nhúc nhích, đầu tiên là nhìn chằm chằm Tống Tương Tư, sau đó nhìn
thoáng qua bên trong phòng, rồi lại nhìn một chút đệm chăn trên sô pha,
liền hiểu rõ ý của Tống Tương Tư, không hề nghĩ ngợi trực tiếp sảng
khoái mở miệng nói: “Anh ngủ trên sofa.”
“Hôm nay anh lái xe cả ngày, khẳng định rất mệt…”
Tống Tương Tư vừa mới nói một câu, đã thấy Hứa Gia Mộc sải bước tới trước sô pha nằm xuống.
Tống Tương Tư im lặng chăm chú nhìn Hứa Gia Mộc một hồi, lại nói: “Cảm ơn.”
Hứa Gia Mộc gật đầu: “Không cần khách sáo.”
Tống Tương Tư đứng cửa phòng ngủ một lúc, để lại một câu “Ngủ ngon”, rồi đi vào phòng, đóng nhẹ cửa lại.
–
Ngày hôm sau Tống Tương Tư và ba Tống thức dậy, Hứa Gia Mộc đã làm xong bữa sáng.
Không biết có phải tối hôm qua ba Tống nghỉ ngơi được hay không, tinh thần
trạng thái hôm nay của ông đặc biệt tốt, ăn xong bữa sáng, còn nói muốn
đi ra xem mộ mẹ Tống.
Trước khi lên đường, ba Tống còn cố ý kêu
Tống Tương Tư tìm bộ đồ kiểu áo Tôn Trung Sơn do tự tay mẹ Tống làm cho
ông nhiều năm trước để mặc.
Mộ của mẹ Tống đặt ở đồng ruộng tổ truyền của Tống gia, xe chỉ có thể chạy đến ven đường, tiếp theo phải đi bộ.
Tuy rằng tinh thần Ba Tống rất tốt, nhưng không đi được bao lâu, cuối cùng vẫn là Hứa Gia Mộc cõng ông.
Mùa hè ở miền nam, nóng hơn nhiều so với Bắc Kinh, lúc này còn đúng là giữa trưa, người phơi nắng nóng hừng hực cũng choáng váng, Hứa Gia Mộc cõng
ba Tống mới đi khoảng 200 mét, quần áo trên người anh đã ướt đẫm, kiểu
tóc được cắt gọn gàng, cũng ướt đẫm mồ hôi.
Tống Tương Tư đi theo bên cạnh, nhìn hình ảnh này, dùng sức nắm chặc ô dù trong tay để che nắng.
–
Sau khi ba Tống bị bệnh nặng, hoàn cảnh Tống gia hoang phế, cỏ dại mọc um tùm, che lấp hết mộ phần của mẹ Tống.
Ba Tống từ trên lưng Hứa Gia Mộc đi xuống, dắt tay Tống Tương Tư, đi tới
trước mộ phần, ông cố hết sức khom người xuống, muốn nhổ hết cỏ hoang
dưới đất, nhưng nắm một cọng cỏ, dùng hết sức lức, cũng không nhổ ra
được.
Hứa Gia Mộc đứng im đã đi tới, kêu Tống Tương Tư chăm sóc
tốt cho ba Tống, sau đó không nói lời nào liền cong người xuống, nhổ cỏ.
Cỏ hoang đã mọc dài, rễ cắm rất sâu, cố hết sức nhổ lên, trên người Hứa
Gia Mộc lại đổ đầy mồ hôi, cuối cùng Tống Tương Tư không nhìn được nữa,
tiến lên giật cánh tay Hứa Gia Mộc, bắt anh ngồi nghỉ ngơi một lúc,
thuận thế cầm bình nước tới.
Hứa Gia Mộc uống một hơi hơn phân
nửa bình, đứng ở dưới bóng cây, ngồi cùng ba Tống trong chốc lát, sau đó lại đứng dậy đi tới mộ phần của mẹ Tống, đại khái khoảng một tiếng, mới dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại trên mộ mẹ Tống.
Ba Tống cố sức đứng lên, được Tống Tương Tư nâng đỡ, đi tới trước mộ phần mẹ Tống, vươn tay, sờ
lên bia mộ của mẹ Tống, sau đó ý bảo Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư rời
đi, để một mình mình ở lại, nói nhiều thứ với người vợ đã mất nhiều năm
thật lâu