Chương 925 - Kéo dài (5)
Ba Tống nhìn Hứa Gia
Mộc áo mũ chỉnh tề, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, cực kì hài lòng, có lẽ
là do Tống Tương Tư đã nói với ông, Hứa Gia Mộc là ông chủ lớn, ông nghĩ đến cả đời mình bần hàn đói rét, con gái của mình trèo cao với tới Hứa
Gia Mộc, cho nên áp lực tâm lý có chút lớn, ông hơi khẩn trương bất an,
chỉ nhìn Hứa Gia Mộc vẫn luôn cười hiền lành, mãi cho đến khi Tống Tương Tư mang cái ghế đặt ở trước mặt Hứa Gia Mộc, ý bảo Hứa Gia Mộc ngồi,
lúc này ba Tống mới vội vàng gật đầu, chỉ vào cái ghế nói, liên tục nói
“Ngồi đi”.
Hứa Gia Mộc nhìn ra vẻ bối rối của ba Tống, sau khi
ngồi xuống, chủ động mở miệng với ba Tống: “Bác trai, thân thể ngài vẫn
tốt chứ?”
Ba Tống vội vàng trả lời: “Vẫn tốt, vẫn tốt.”
Hứa Gia Mộc liếc nhìn Tống Tương Tư đứng ở một bên, nhớ đến những lời cô
nói với mình trước khi vào phòng, anh liền vươn tay ra cầm lấy tay Tống
Tương Tư, Tống Tương Tư sửng sốt một chút, ngay sau đó nghe thấy Hứa Gia Mộc nói: “Bác trai, bác sĩ nói chỉ cần tâm tình của ngài tốt, là có thể sống thật lâu, con và…”
Hứa Gia Mộc khựng lại, nhớ đến nhũ
danh của Tống Tương Tư, vì vậy lại nói: “Tư Tư đã thương lượng xong,
tháng Mười sẽ chuẩn bị kết hôn đấy ạ, còn trông cậy vào ngài làm chủ hôn cho bọn con.”
Mặc dù đây là cô nói cho anh biết, nhưng lúc nghe được câu này từ trong miệng anh, Tống Tương Tư vẫn có chút bần thần.
Có trời mới biết, trong tám năm trước kia, cô ít nhiều có một ngày một đêm nằm mơ, đều mơ tới Hứa Gia Mộc lấy cô làm vợ.
Cho đến cuối cùng mộng vỡ tan, cô ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ tới Hứa Gia Mộc sẽ lấy cô.
Ba Tống nghe thấy câu này thì hết sức vui vẻ, trong lòng ông hiểu rõ mình
nhất định sẽ sống không đến lúc đó, nhưng vẫn cười đến không khép miệng
được, lại liên tục nói nhiều từ “Tốt.”
Hứa Gia Mộc nắm tay Tống
Tương Tư không buông: “Bác trai, thật sự rất xin lỗi, con và Tư Tư quen
nhau lâu như vậy, nên nớn ra mắt ngài.”
“Không sao, không sao, bác nghe Tư Tư nói, con bề bộn nhiều việc…” Ba Tống vội vàng lắc đầu.
…
Kế tiếp biểu hiện của đích biểu hiện ngược lại nằm ngoài dự đoán của Tống
Tương Tư, so với trong tưởng tượng của cô thì thân thiết hơn rất nhiều,
anh nói chuyện với ba cũng rất kính trọng, có thể thấy ba cực kì hài
lòng anh, nụ cười trên mặt đều phát ra từ nội tâm, thậm chí trò chuyện
cho đến lúc cuối cùng, ba Tống cười híp mắt nhìn Tống Tương Tư nói: “Tư
Tư, bây giờ đã nhìn thấy bạn trai của con, cha có chết cũng không hối
tiếc.”
Tống Tương Tư cong môi cười nhẹ, ngược lại Hứa Gia Mộc mở
miệng nói: “Bác trai, ngài nói gì vậy chứ, ngài yên tâm, con nhất định
sẽ nghĩ mọi cách liên hệ đoàn thể điều trị tốt nhất tới đây chẩn bệnh
cho ngài.”
Ba Tống cười, không tiếp nhận đề tài này của Hứa Gia
Mộc, trực tiếp nhìn vào Tống Tương Tư nói: “Tư Tư, con đặt bé máy bay
chưa?”
“Vẫn chưa, con sẽ đi đặt ngay.” Tống Tương Tư vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
“Vé máy bay gì?” Hứa Gia Mộc nghi ngờ hỏi một câu.
“Bác và Tư Tư chuẩn bị trở về quê.” Ba Tống giải thích.
“Khi nào ạ?” Hứa Gia Mộc hỏi.
Ba Tống đáp: “Ngay bây giờ.”
Hứa Gia Mộc nhìu mi tâm lại, sau đó nhìn Tống Tương Tư đang đặt vé máy bay, đột nhiên anh vươn tay ra rút điện thoại trong tay cô, sau đó lấy điện
thoại của mình trực tiếp gọi một cuộc điện thoại: “Đặt cho tôi ba vé máy bau… Địa điểm và số chứng minh nhân dân tôi sẽ gởi ngay qua cho
cậu…”
Cúp điện thoại, Hứa Gia Mộc trực tiếp đưa điện thoại cho Tống Tương Tư: “Ghi thông tin cá nhân của em và ba em đến số này.”