Chương 924 - Kéo dài (4)
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tống Tương Tư, dừng mấy giây mới lạnh giọng hỏi:
“Không phải cô đã kết hôn rồi sao? Tại sao không trực tiếp gọi chồng cô
tới đây?”
Sắc mặt Tống Tương Tư bỗng trắng bệch, cô rủ mắt xuống, giật giật khóe môi, mặt mày ủ rũ.
Hứa Gia Mộc anh không biết rốt cuộc mình tức giận đến mức nào, lời nói ra
có chút sắc bén cay nghiệt: “Thế nào, cô sợ ba cô biết cô gả cho một
người đàn ông hơn cô mười tuổi, còn làm mẹ kế cho hai đứa con của anh
ta, sau đó mất lòng tin vào cô, chết không nhắm mắt?”
Tống Tương Tư cắn môi, càng cúi đầu xuống thấp hơn, ngay cả vai cũng sụp xuống.
Hứa Gia Mộc nhìn đỉnh đầu của Tống Tương Tư, cuối cùng vẫn mềm lòng thỏa
hiệp, chỉ là giọng nói nghe có chút lạnh nhạt: “Đi thôi.”
Tống Tương Tư có chút Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc không lên tiếng, trực tiếp nắm cổ tay của Tống Tương Tư kéo cô
bước nhanh đi về hướng cửa phòng bệnh ba cô, đi chưa được bao lâu, Hứa
Gia Mộc nghĩ đến cổ chân sưng đỏ của Tống Tương Tư, bước chân bất giác
thả chậm lại.
Đi đến cửa phòng bệnh, lúc Hứa Gia Mộc vừa mới
chuẩn bị đẩy cửa ra, Tống Tương Tư dùng sức kéo tay anh, Hứa Gia Mộc
dừng động tác lại, quay mặt sang, ánh mắt nhìn Tống Tương Tư có chút
lạnh nhạt.
Ánh mắt Tống Tương Tư có chút trốn tránh, lời nói cũng đứt quảng: “Tôi nói với ba, tôi có một bạn trai, yêu đương mười một
năm… Tôi còn nói, anh ấy là ông chủ lớn của một công ty, có rất nhiều
tiền… Quyết định cuối năm năm sẽ lấy tôi…”
Hứa Gia Mộc nhíu chặt mi tâm.
Lúc này Tống Tương Tư hoàn toàn không dám nhìn Hứa Gia Mộc, cô nghĩ trong
mắt anh, nhất định là khinh thường và trào phúng, trên mặt khuôn mặt từ
trước đến nay đều là cao ngạo lạnh nhạt, lại hiện lên vẻ bối rối cùng
bất an: “Còn có, năm vạn lúc trước, ba tôi cho rằng là bạn trai cho
tôi…”
“Tôi nói với ba, bạn trai của tôi đối với tôi rất tốt…”
Tống Tương Tư dừng lại, cô mất rất lớn sức lực mới nặn ra một câu, giọng nói nhỏ đến đáng thương: “Cho nên, có thể phiền anh ở trước mặt ba tôi đối
tốt với tôi chút không…”
Tống Tương Tư như ý thức được yêu cầu
của mình có chút nhiều, mới nói được phân nửa lại đột nhiên đổi giọng:
“Thật ra không cần ở trước mặt ba đối tốt với tôi đâu, chỉ cần anh ngồi
một lát với ba là được rồi, chỉ cần mười phút, à không, năm phút cũng
được, anh có thể không cần nói chuyện, chỉ cần cười một chút, thuận theo ý ông ừm một tiếng là được…”
Nghe xong một chuỗi dài của Tống
Tương Tư, Hứa Gia Mộc không biết cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là
như thế nào, có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dạng cô cúi mình hạ
giọng như vậy, chỉ cảm thấy lồng ngực trái rất đau rất đau.
Hứa
Gia Mộc đứng một lát, khẽ gật đầu với Tống Tương Tư một cái, đầu tiên là lễ phép gõ cửa phòng bệnh một cái, đợi bên trong truyền đến một tiếng
tang thương “Mời vào”, Hứa Gia Mộc mới đẩy cửa ra, nắm tay Tống Tương Tư đi vào.
“Ba, con giới thiệu với ba, đây là…” Tống Tương Tư ở
trước mặt ba Tống hiền lành vẫn luôn thuận miệng nói mấy chữ này, nhưng
bây giờ Hứa Gia Mộc đứng bên cạnh, ngược lại cô nói lắp một chút: “Bạn
trai con, tên là Hứa Gia Mộc.”
“Cháu chào bác trai ạ.” Hứa Gia
Mộc đầu tiên là cười tươi chào một tiếng, sau đó cúi người một góc 90 độ chào ba Tống ở trên giường bệnh.