Chương 922 - Kéo dài [2]
Hứa Gia Mộc xoa bóp chân cho Tống Tương Tư xong, giúp cô mang giầy lần nữa, mới mở miệng hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
Nghe thấy giọng nói của Hứa Gia Mộc, Tống Tương Tư đột nhiên hoàn hồn lại,
cô vội vàng rũ mắt xuống, che giấu ánh nước trong mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, dùng sức hút sữa chua.
Hứa Gia Mộc đứng lên, rút khăn
ướt ở một bên lau dầu hồng hoa trong lòng bàn tay, sau đó dựa lại vào
vách tường đối diện Tống Tương Tư.
Trong hành lang một mảnh yên
tĩnh, không biết rốt cuộc qua bao lâu, điện thoại của Hứa Gia Mộc đột
nhiên vang lên, vô cùng chói tai phá bầu không khí yên tĩnh này.
Hứa Gia Mộc lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên hiện thị người gọi đến trên
màn hình, mới bỗng nhiên nghĩ đến mình lại quên Dương Tư Tư vẫn còn ở
buổi tiệc, anh đi ra ngoài cách xa chỗ Tống Tương Tư mới nhận điện
thoại.
Mặc dù Hứa Gia Mộc tận lực đè thấp âm thanh, nhưng Tống Tương Tư vẫn mơ hồ nghe thấy vài nội dung.
“Xin lỗi, tôi đột nhiên tạm thời có việc, quên nói cho cô biết… Hiện tại
cô đang ở đâu? Tôi cử người đến đón cô, đưa cô về nhà… Được, ừ, không
thành vấn đề, nhất định sẽ nhận lỗi với cô, ừ, 88, về nhà ngủ sớm đi.”
Hứa Gia Mộc cúp điện thoại, một lần nữa đi trở về, khi cách Tống Tương Tư
khoảng chừng hai thước, Tống Tương Tư đột nhiên quay đầu lại, lên tiếng: “Tối nay cám ơn anh, thời gian không còn sớm, anh về nghỉ ngơi đi.”
“Không sao.” Hứa Gia Mộc hờ hững nói một câu, sau đó trở lại vị trí cũ dựa vào vách tường lần nữa.
Tống Tương Tư giật giật khóe môi, không nói thêm câu nào, trong hành lang
yên tĩnh lần nữa, lần này ước chừng qua năm phút, cửa phòng giải phẩu
được mở ra, Tống Tương Tư đứng phắt dậy, ngay cả Hứa Gia Mộc cũng đứng
thẳng người theo.
Bác sĩ trưởng đi ra đầu tiên, anh ta lấy khẩu trang xuống, vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu với Tống Tương Tư đang đi nhanh tới.
Hứa Gia Mộc theo bản năng nhìn về phía Tống Tương Tư, đáy mắt cất giấu sự lo lắng.
Tống Tương Tư nhìn bác sĩ trưởng chớp mắt hai cái, mới mở miệng hỏi: “Là có ý gì?”
“Cô Tống, xin bớt đau buồn.” Bác sĩ trưởng hơi cúi đầu một chút, mới nói
tiếp: “Ông Tống lớn tuổi, cơ năng thân thể vốn thoái hóa, nếu cứng rắn
giải phẫu lần nữa, nguy hiểm sẽ rất lớn, e rằng bàn mổ chưa hạ người đã
đi rồi, nếu như duy trì hiện trạng này, uống thuốc đúng giờ, vẫn có thể
sống thêm một lúc, cụ thể là bao lâu, vậy phải xem tâm tình của ông Tống rồi.”
Thân thể Tống Tương Tư khẽ lung lay một cái, Hứa Gia Mộc
nhanh chóng ôm lấy bờ vai của cô, mở miệng hỏi bác sỉ trưởng: “Viện
trưởng của mấy người đâu, tối muốn nói chuyện với ông ta một lát.”
“Thật sự rất làm tiếc, cho dù anh có mời bác sĩ tốt nhất đến đây, e rằng cũng vô lực xoay chuyển trời đất.” Bác sĩ trưởng áy náy nói một câu, sau đó
lại mở miệng: “Cô Tống, bây giờ ông Tống vẫn tỉnh táo, ông ấy nói có lời muốn nói với cô, cô đến phòng điều trị săn sóc đặc biệt thăm ông ấy
đi.”
Nói xong bác sĩ trưởng tiếp tục xin lỗi Tống Tương Tư và Hứa Gia Mộc rồi rời đi.
Một mình Tống Tương Tư tiến vào phòng điều trị săn sóc đặc biệt, ba Tống
ngồi nghiêng ở trên giường bệnh, trên mu bàn tay cắm ống truyền dịch,
thoạt nhìn coi như có tinh thần, ông nhìn thấy Tống Tương Tư, lập tức
nhoẻn miệng cười, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tư Tư, tới đây
ngồi đi.”
Tống Tương Tư “Vâng” một tiếng, đi qua ngồi xuống, sau
đó tay cô liền bị tay ba Tống cằm lấy: “Tư Tư, ba biết thời gian của ba
không còn nhiều, ba cũng nói với bác sĩ rồi. Không tiếp nhận trị liệu
nữa.”
Ngay lúc này Tống Tương Tư bỗng nhiên xúc động bắt đầu muốn khóc.
“Ba biết con nhất định sẽ rất khổ sở, nhưng con người mà, rồi cũng sẽ chết, mỗi ngày đều ba đều ngây ngô trong bệnh viện cũng không vui vẻ gì, ba
có chuyện muốn thương lượng với con, nếu bây giờ con không bận, có thể
theo ba về nhà không? Ba muốn về thăm mẹ con…”
Nước mắt của
Tống Tương Tư bất chợt rơi xuống, hoàn toàn bất chấp mấy ngày mình quay
quảng cáo, rũ mí mắt gật đầu một cái, âm thanh có chút nghẹn ngào nói:
“Được, con về nhà cùng ba, ba muốn khi nào thì về?”
“Nếu có thể, ba muốn đi ngay bây giờ.”
Đương nhiên Tống Tương Tư biết ông nói câu này là có hàm ý gì, ông sợ mình nếu không đi nhanh, sẽ chết ở Bắc Kinh.
Tống Tương Tư tiếp tục gật đầu, vâng lời răm rắp: “Được, đợi lát nữa con sẽ đặt vé máy bay.”
“Con gái ngoan.” Ba Tống nhoẻn miệng cười, đột nhiên mở miệng mang theo vài
phần khẩn cầu: “Tư Tư, con vẫn luôn nói với ba, con có một bạn trai, lúc trước ba ngã bệnh tiền làm giải phẫu đều là cậu ta đưa cho con, con còn nói cậu ta là ông chủ của con, có rất nhiều tiền, đối với con cực kỳ
tốt, hai đứa con quen nhau gần mười một năm rồi nhỉ… Con cũng ba mươi
tuổi rồi, cũng nên suy nghĩ chuyện kết hôn đi, cậu ta có nói muốn cưới
con hay không?”
Trong khoảng thời gian ngắn Tống Tương Tư có chút không biết nên trả lời như thế nào.
“Tư Tư, không phải con gạt ba chứ…” Mặt ba Tống lộ vẻ lo lắng: “Hay là
cậu ta hoàn toàn không có ý muốn cưới con, con bị gạt suốt bao năm qua?”
“Không có.” Tống Tương Tư cong môi cười, mở miệng trấn an ba Tống: “Người
thành phố kết hôn đều muộn, ba mươi tuổi không đáng là gì, gần đây anh
ấy bề bộn nhiều việc, anh ấy nói, đợi xong mấy việc gần đây sẽ kết hôn
với con.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi.” Ba Tống cười lên, sau
đó lại mang theo vài phần mong đợi hỏi: “Vậy con có thể cho ba gặp cậu
ta không? Nếu cậu ta thật sự cưới con, sớm muộn gì cũng phải gặp ba, rất có thể ba sẽ không sống được đến lúc đó, ba chỉ muốn gặp mặt người sau
này con sẽ lấy như thế nào, sau đó khi ba đi gặp mẹ con, sẽ miêu tả lại
cho bà ấy.”