Chương 949 - Kéo dài [29]
Cô nhớ, lúc anh nhìn thấy chữ sanh non, tức giận như thế, đập nát đồ trong nhà, dáng vẻ kia, hận không thể bóp chết cô.
Anh còn nói với cô, từ nay về sau, không có quan hệ, sau đó cứ như vậy nhẫn tâm xoay người bỏ đi.
Lúc ấy cô liền nghĩ, anh và cô cuối cùng kết thúc rồi. . . . . .
Cô cũng cho là, anh và cô cứ như vậy kết thúc.
Thế nhưng phía dưới bia mộ, có ghi ngày tháng, rõ ràng là ngày tháng ba năm trước.
Điều này nói rõ, ba năm tới nay, Hứa Gia Mộc vẫn chưa quên đứa bé bị cô phá?
Mặc dù đứa bé kia, cô cũng không có thật sự phá nó, nhưng lúc cô nhìn thấy bia mộ này, nước mắt vẫn không cầm được rơi xuống.
Cô ở nước Mĩ một thân một mình sinh hạ Tiểu Hồng Đậu, mặc dù Giang Ly
Thành rất thích Tiểu Hồng Đậu, nhưng cuối cùng không phải là cha ruột,
tình thương chân chân chính chính của cha, Tiểu Hồng Đậu hai năm rưỡi
tới nay, chưa hưởng thụ qua chút nào, lúc cô ở đêm khuya yên tĩnh, vẫn
còn cảm thấy khổ sở và tiếc nuối.
Hiện tại cô mới biết. . . . . . Thật ra thì, cha của Tiểu Hồng Đậu, chưa bao giờ thiếu, Hứa Gia Mộc vẫn nhớ, nhớ, nhớ . . . . . .
“Anh ấy nói, rất muốn dẫn cô đến xem
một chút từ trước, như vậy cô sẽ biết, sự xuất hiện của cô, rốt cuộc
thay đổi anh ấy như thế nào.”
“Anh ấy còn nói, cô dùng thời gian
tám năm, mới biến anh ấy thành Hứa Gia Mộc tốt đẹp như bây giờ, làm sao
anh ấy có thể yên tâm thoải mái dùng những thứ cô dạy anh ấy, đi đối tốt với một người phụ nữ khác?”
Dương Tư Tư nghĩ thầm, mình cũng
khóc một buổi chiều, làm sao bây giờ thời điểm nói mấy lời này với Tống
Tương Tư, còn đau lòng muốn chết như vậy?
Thật gay go a. . . . . . Cô ta giống như thật sự thích Hứa Gia Mộc. . . . . . Mặc dù mới một
tháng ngắn ngủi, mặc dù anh liều mạng để cô đi vào cuộc sống của anh
cũng không đi vào, cô không muốn khiến anh đi sâu vào cuộc đời của mình
như vậy. . . . . .
“Còn có, anh ấy còn nói, ban đầu anh ấy mua
chiếc nhẫn về nhà chuẩn bị cầu hôn cô, kết quả cô lại khiến con của anh
sanh non. . . . . .”
Cho nên, Hứa Gia Mộc thật sự yêu cô, thật sao? Người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, là yêu cô. . . . . .
Trong nháy mắt Tống Tương Tư, nước mắt rơi như mưa.
“Tôi xuống chân núi chờ cô.” Dương Tư Tư lui về phía sau hai bước, sau đó cũng không quay đầu lại xoay người chạy xuống núi.
Đợi một chút đến khi không nghe được tiếng bước chân của Dương Tư Tư, Tống Tương Tư mới khóc thành tiếng.
Tối nay không gió, trong mộ viên an tĩnh không có chút động tĩnh nào, chỉ có tiếng khóc của Tống Tương Tư có thể nghe rõ ràng.
Người coi mộ, từ dưới đỉnh núi, nghe thấy tiếng khóc nhịn không được dừng
bước chân, chiếu chỗ Tống Tương Tư ngồi xỗm, thấy mộ bia đó không có
hình, sau đó liền bừng tỉnh hiểu ra lầm bầm lầu bầu một câu: “Thì ra là
cái mộ bia này.”
Tống Tương Tư khẽ ngẩng đầu lên, tùy tiện lau nước mắt trên mặt, nghiêng đầu.
Người coi mộ là một ông lão, nhìn qua tuổi tác hơi lớn: “Cái mộ này, là cái
mộ không, chỉ có một người đàn ông thường xuyên tới đây, cô chính là
người ngoài tôi thấy trừ người đàn ông kia, người ngoài đầu tiên đến
đây, người đàn ông kia mỗi lần tới đây, cũng sẽ nán lại ở nơi này thật
lâu, một mình lầm bầm lầu bầu không biết thao thao bất tuyệt cái gì, còn có. . . . . . Tôi đã thấy một lần người đàn ông kia khóc với bia mộ
này. . . . . . Nói cái gì, nhớ mẹ. . . . . . Ai, tuổi tác cao, lỗ tai
không còn dùng được, nghe không phải đặc biệt rõ ràng. . . . . .”
Người coi mộ vừa nói, vừa lắc đầu, đi xuống núi.