Chương 947 - Kéo dài [27]
Một tháng, có thể có tình cảm sâu năng bao nhiêu, lòng của cô ta, làm sao lại đau như vậy chứ?
Dương Tư Tư càng nghĩ, nước mắt rơi càng nhiều, cuối cùng, cô ta khóc nức nở không ngừng.
Xe taxi dưới ánh mặt trời chiếu trên đường phố, chạy thật nhanh, tài xế
taxi xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Dương Tư Tư nhiều lần, cuối cùng rút
một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt cô ta: “Thất tình hả?”
“Uhm.” Dương Tư Tư lập tức khóc ra tiếng: “Dạ, thất tình.”
Nói xong, Dương Tư Tư liền “Oa” một tiếng, khóc rống lên, vừa khóc, vừa
hướng tài xế taxi, thao thao bất tuyệt nói: “Rõ ràng là anh ấy tổn
thương tôi, nhưng bây giờ tôi lại không hận anh ấy, thậm chí còn cảm
thấy có chút đau lòng cho anh ấy.”
“Thật ra thì tôi không phải là Thánh mẫu gì, người khác phụ tôi…tôi thật rất muốn khiến anh ấy xui
xẻo hơn tôi, càng buồn hơn tôi, nhưng mà, thật là kỳ quái, tôi vậy mà
rất muốn anh ấy hạnh phúc, tôi vừa nghĩ tới sau này anh ấy một mình như
vậy, tôi cảm thấy mình đặc biệt khó chịu. . . . . .”
Dương Tư Tư
lau khăn giấy đến khi đỏ bừng lỗ mũi, quay đầu nhìn về tài xế taxi: “Bác tài, tôi hỏi bác, nếu quả thật thích một người, có phải thật sự vậy sẽ
muốn anh ấy trải qua tốt hơn hay không?”
“Trước kia tôi vẫn cho
là, những lời này đều là văn bản viết trên giấy, nhưng mà, bây giờ tôi
thật sự hy vọng anh ấy có thể sống tốt.”
“Bác tài, bác nói làm sao lại không có tiền đồ như vậy chứ?”
“Bác tài, bác nhìn tôi chỗ nào không tốt, tại sao anh ấy lại không thích tôi?”
“Bác tài, anh ấy nhất định sẽ hối hận hiện tại không cùng tôi, đúng không?”
“Bác tài, thật ra thì tôi tên là Dương Tư Tư, không phải tư trong tương tư.”
“Ô ô ô ô. . . . . . Bác tài tôi không đến bệnh viện, bác có thể đổi tuyến đường đưa tôi đến tòa nhà EX được không?”
Xế chiều hôm nay là lần quay chụp cuối cùng của Tống Tương Tư, kết thúc
hơi trễ, cô đi ra từ tòa nhà EX, đã là tám giờ đêm, sắc trời bên ngoài
đã tối.
Giang Ly Thành ở nhà cùng Tiểu Hồng Đậu, lúc anh ta đón
Tiểu Hồng Đậu từ nhà trẻ, lái xe đi, cho nên Tống Tương Tư không thể làm gì khác hơn là đứng ở ven đường chờ taxi.
Đoạn đường ở tòa nhà
EX có chút vắng vẻ, Tống Tương Tư đứng một hồi lâu, mới gọi được một
chiếc xe, cô vừa ngồi vào trong xe, còn chưa báo ra bốn chữ “nhà trọ Tô
Uyển” với tài xế, cửa xe liền bị kéo ra, có một người đi vào ngồi, chiếm trước một bước mở miệng nói: “Bác tài, đến mộ viên Tây Giao.”
“Bác tài, tôi muốn đến nhà trọ Tô Uyển. . . . . .” Tống Tương Tư còn chưa
nói hết, liền thấy rõ nhan sắc người ngồi bên cạnh mình.
Dương Tư Tư.
Bạn gái của Hứa Gia Mộc.
Cô ta tới nơi này làm gì?
Mi tâm của Tống Tương Tư cau lại, không nói gì.
Tài xế taxi không lái xe, mà hỏi một câu: “Hai người các cô là cùng nhau sao?”
“Vâng” Dương Tư Tư trả lời, nói lại một lần: “Đến mộ viên Tây Giao.”
Tòa nhà EX cách công viên Tây Giao cũng không xa, khoảng một tiếng đã đến.
Dương Tư Tư bảo tài xế taxi dừng ở cửa sau của công viên, sau đó liền xuống
xe, mở cửa xe, nhìn Tống Tương Tư đang ngồi rất nhàn nhã bên trong, mở
miệng hỏi: “Không xuống xe sao?”
Ứớc chừng hơn một phút, Tống Tương Tư mới xuống xe: “Dương tiểu thư, xin hỏi cô dẫn tôi tới nơi này, làm cái gì?”
“Thật ra thì tôi không muốn đưa cô tới nơi này một chút nào, nhưng tôi lại
muốn dẫn cô tới nơi này, dứt khoát tôi liền dẫn cô tới nơi này.” Dương
Tư Tư nói hết sức luẩn quẩn quanh miệng.