Chương 941 - Kéo dài (21)
Hứa Gia Mộc súc miệng xong thì đưa cốc nước cho Dương Tư Tư, lảo đảo đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc Dương Tư Tư đi ra ngoài theo, Hứa Gia Mộc đã nằm trên giường, lúc cô
cầm lấy cái chăn đắp lên người Hứa Gia Mộc thì nghe thấy Hứa Gia Mộc nhỏ giọng nói: “Tư Tư… Anh phải đến nơi nào tìm được người như em?”
“Tư Tư… Đừng đi, ở lại với anh…”
“Tư Tư… Em đã nói, em sẽ ở bên anh, đừng bỏ rơi anh…”
“Tư Tư… Tư Tư…”
Tay nắm cái chăn của Dương Tư Tư không nhịn được gia tăng sức lực.
Rõ ràng là anh gọi Tư Tư, tên của cô đấy, nhưng tại sao cô cảm thấy anh gọi vốn không phải là cô vậy?
Ngày hôm sau, khi Hứa Gia Mộc tỉnh lại, bởi vì uống rượu cho nên đầu đau dữ dội.
Trên người anh vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, quần áo dúm dó đầy mùi rượu và mùi thuốc lá.
Hứa Gia Mộc nhíu mày lại, liền đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẻ, lúc xuống
lầu chuẩn bị ít đồ ăn thì lại thấy Dương Tư Tư đang bày chén bát.
Hứa Gia Mộc sửng sốt một chút, mới mơ hồ nhớ đến tối qua lúc mình quay về Cẩm Tú viên, Dương Tư Tư chờ mình ở cửa.
“Tỉnh rồi sao? Tới dùng cơm đi.” Dương Tư Tư nhìn thấy Hứa Gia Mộc thì nhếch môi cười nói với anh.
Hứa Gia Mộc không lên tiếng, đi vào phòng ăn, kéo một cái ghế ra ngồi xuống.
Phòng ăn mở ti vi, ti vi đang phát một tiết mục giải trí, là về thi từ cổ
đại, bởi vì bàn ăn vô cùng yên tĩnh, từ đầu đến cuối Hứa Gia Mộc không
nói một câu, Dương Tư Tư không nhịn được hỏi một câu: “Gia Mộc, anh
thích bài thơ nào?”
Hứa Gia Mộc không nhanh không chậm nhai thức ăn trong miệng, đợi đến khi nuốt xuống, mới mở miệng nói: “Tương Tư.”
“Hả?” Dương Tư Tư sửng sốt.
“Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi, nguyện quân đa thái hiệt, thử
vật tối tương tư.” Hứa Gia Mộc ghét nhất là thi từ cổ gì đó, ngoại trừ
thương hại thi từ chuẩn bị cho tiểu học nông cùng ngan ra, anh chỉ đọc
được mỗi bài thơ này.
(Dịch nghĩa: Đậu đỏ sinh ở phương nam, mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành, xin chàng hãy hái cho nhiều, vật ấy rất gợi
tình tương tư – Tương tư của Vương Duy)
Dương Tư Tư cười: “Bài thơ này là của Vương Duy, em cũng rất thích bài này.”
Hứa Gia Mộc nhếch khóe môi, không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Hứa Gia Mộc nhận điện thoại của công ty, đi đến phòng sách.
Dương Tư Tư dọn dẹp xong phòng bếp, pha một ly cà phê, mang lên lầu cho Hứa
Gia Mộc, lúc đẩy cửa phòng sách ra , Hứa Gia Mộc vừa nghe điện thoại vừa đánh chữ trên máy tính.
Dương Tư Tư đặt cà phê lên bàn, cũng
không rời đi, cô nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Mộc một lát, sau đó thì ngắm văn kiện ở bên cạnh, chữ ký của Hứa Gia Mộc rồng bay phượng múa, rất có soái khí (khí tức của soái ca – khí tức của zai đẹp :v).
Hứa Gia Mộc cúp điện thoại, nhìn thấy Dương Tư Tư ngồi trên ghế sô pha, cầm bút không biết vẽ cái gì, anh uống một ngụm cà phê, hỏi: “Viết cái gì đấy?”
“Viết chữ ký của em.” Dương Tư Tư giơ tờ giấy trắng lên: “Em thấy anh ký tên
rất đẹp, cho nên cũng muốn luyện chữ ký của mình chút, nhưng luyện thế
nào cũng rất khó coi, anh giúp em thiết kế chữ ký tên em đẹp mắt chút
được không?”
Hứa Gia Mộc khẽ gật đầu, không từ chối.
Dương Tư Tư lập tức đứng lên, cầm giấy trắng và bút đưa đến trước bàn sách.
Hứa Gia Mộc cầm bút, ở trên tờ giấy trắng phác họa, anh viết rất nhiều tên
“Dương Tư Tư”, như đang muốn thiết kế ra một chữ ký đẹp mắt nhất, nhưng
viết viết, viết đến cuối cùng, Dương Tư Tư bỗng lên tiếng: “Gia Mộc, em
không phải tên Tống Tương Tư.”