Chương 921 - Kéo dài (1)
Sau đó Tống Tương Tư
quay đầu qua nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng giải phẩu cách đó không
xa, ánh mắt trở nên có phần mơ hồ, ước chừng nửa phút sau, lại dùng
giọng điệu ngang ngược không quan tâm nói tiếp: “Bao nhiêu năm qua đều
như vậy, không có gì để để ý cả.”
Đáy lòng Hứa Gia Mộc thoáng chốc dấy lên cơn đau nặng nề.
Anh và Tống Tương Tư không cũng dính nhau thường xuyên, cô bận rộn chuyện
của cô, anh cũng có chuyện ở xí nghiệp Hứa thị phải xử lý, cho dù có gặp mặt, phần lớn đều là buổi tối, hoan ái một trận xong thì đường ai nấy
đi, nhưng trong ký ức của anh, từ trước tới nay Tống Tương Tư luôn là
người rất lạnh nhạt, dường như không để ý đến điều gì cả, anh chưa từng
nhìn thấy bộ dạng đau ốm của cô, cũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng cô vì
khổ sở mà rơi lệ.
Nhưng bây giờ, cô lại nói với anh, bao nhiêu
năm qua đều như vậy… Cô lại nói, những năm này cho dù cô khó chịu, khổ sở nhiều bao nhiêu, cũng chỉ có mình cô chịu đựng sao?
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm vào cổ chân không lên tiếng, một lát sau để chân cô lại trên giầy, đứng dậy rời đi.
Lúc Hứa Gia Mộc trở lại lần nữa, trên tay ôm một cái túi, anh đứng trước
mặt Tống Tương Tư, từ trong túi cầm một hộp sữa chua ra, cắm ống hút,
đưa tới trước mặt Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư kinh ngạc nhìn Hứa Gia Mộc, vừa rồi tựa như anh buồn bực mới rời đi, tại sao lại quay trở lại.
Cô ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy hộp sữa chua.
Hứa Gia Mộc quỳ một gối ở trước mặt Tống Tương Tư, để túi sang một bên, cởi giày của Tống Tương Tư ra, sau đó đổ ở trong lòng bàn tay một chút dầu
hoa hồng, chà chà hai lần, rồi xoa lên cổ chân Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư nhìn Hứa Gia Mộc cúi đầu xoa chân mình, dùng sức mím chặt môi, sau đó thì cắn ống hút, dời tầm mắt đi.
Có lẽ nhưng năm gần đây, lần đầu tiên có người chăm sóc cô.
Có thể là do mẹ qua đời sớm, cô đã sớm học được cách độc lập, về sau cha
bị bệnh nặng, một mình cô gánh vác tất cả trách nhiệm gia đình, bởi vì
không có người chăm sóc cho nên chỉ có thể học cách tự chăm sóc mình,
dần dà, ngay cả chính cô cũng cảm thấy mình không có gì là không làm
được, bất kể là ngã bệnh hay bị thương, có thể chịu đựng được thì sẽ cắn răng chịu đựng, sau đó đến khi chỉ còn lại một mình mình, chỉ khóc ra
tiếng khi quá đau.
Trong tám năm cô ở cùng Hứa Gia Mộc, thật ra
không biết bao nhiêu lần đều nghĩ, đến lúc nào cô mới có thể dựa vào Hứa Gia Mộc, nghĩ đến cuối cùng, cô phát hiện người đàn ông này hoàn toàn
không có ý nghĩ để cô dựa vào.
Cô không phải là người nhát gan, nhưng trước giờ cô đều không có can đảm nói ý nghĩ chân thật trong lòng mình với Hứa Gia Mộc.
Cô thoạt nhìn rất tự tin, nhưng thật ra trong lòng cô cực kỳ tự ti, mặc kệ cô nỗ lực để bản thân mình quang vinh chói lọi ở trước mặt mọi người
như thế nào, thì trên bản chất từ đầu đến cuối cô vẫn là tình nhân được
người ta dùng tiền mua.
Hiện tại có Tiểu Hồng Đậu, cô càng phải
kiên cường hơn, trước kia lúc chỉ có một mình vì cuộc sống quá mệt mỏi
mà lén lút khóc, hiện tại lúc ở một mình, ngay cả khóc cũng không dám
khóc, cô sợ mình một khi rơi lệ sẽ sụp đổ mất, thậm chí trước kia cô còn nghĩ rằng, nếu Hứa Gia Mộc không cưới cô, cô có thể tìm một người đàn
ông hiền lành để kết hôn sống qua ngày, nhưng bây giờ vì Tiểu Hồng Đậu,
ngay cả kết hôn cô cũng không dám kết, cô sợ người đó sẽ đối xử không
tốt với Tiểu Hồng Đậu.
Bây giờ, lúc này đột nhiên có người đối tốt với cô như vậy, chẳng hiểu tại sao cô lại muốn rơi nước mắt.