Chương 937 - Kéo dài [17]
Hứa Gia Mộc cho rằng Tống Tương Tư lại chạy ra ngoài một mình, đột nhiên vọt tới trước phòng ngủ của ba Tống rồi đẩy cửa ra.
Tống Tương Tư đang nằm trên giường bị hành động bất ngờ của Hứa Gia Mộc làm
phát hoảng, cô từ trên giường ngồi phắt dậy, nhìn Hứa Gia Mộc có chút
nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Gia Mộc thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Không có việc gì.”
Sau đó kéo cửa phòng đi ra dọn dẹp qua loa bàn cơm.
Khi Hứa Gia Mộc về phòng ngủ của Tống Tương Tư, đúng lúc ngoài cửa sổ vang
lên tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, anh dừng trước phòng khách một chút, cuối cùng vẫn xoay người đi qua phòng ngủ của ba Tống. Đẩy cửa ra thì
chứng kiến Tống Tương Tư đang cuộn tròn trên giường run rẩy.
Đáy lòng Hứa Gia Mộc lại đau đớn tột cùng, anh đóng cửa nhanh chóng đi tới bên cạnh giường: “Tương Tư?”
Hứa Gia Mộc gọi tên Tương Tư mấy lần, cô mới thò đầu từ trong chăn ra, cô
ngước mắt nhìn anh tầm nửa phút, cánh môi mới nhẹ nhàng mấp máy: “Ở bên
cạnh em như thế này, được không?”
Hứa Gia Mộc càng đau lòng hơn, anh không hề nghĩ ngợi gật đầu, nói một chữ: “Được.”
Có lẽ là do có Gia Mộc ở đây, mấy ngày nay vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt nên Tống Tương Tư chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Sáng hôm sau lúc cô tỉnh dậy, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu rọi, thời tiết trời quan mây tạnh, không nhìn ra chút dấu hiệu báo thời tiết xấu.
truyện của bên dijendanlequydon.com.
Giấc ngủ này Tống Tương Tư
ngủ rất sâu cũng rất dài, cô hơi lười biếng di chuyển cơ thể, xoay người lại thì nhìn thấy Hứa Gia Mộc mặc đồ ngủ ngồi bên cạnh giường tựa vào
tường đang ngủ.
Lúc này Tống Tương Tư mới nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Thật ra cô vẫn không thích mềm yếu cho người ta xem, tối hôm qua là vì vừa
lo hậu sự cho ba xong, cô thật sự vô cùng khó chịu, mới có thể nói với
anh như thế. Cô cho rằng sau khi cô ngủanh sẽ rời đi, nhưng lại không
nghĩ rằng, anh thế mà ngồi trông nom cô cả một đêm.
Sắc mặt Hứa Gia Mộc thoáng nhìn rất tái nhợt, quanh hốc mắt toàn màu đen.
Khoảng thời gian gần đây, so với cô anh vất vả gấp trăm lần, mọi chuyện khi ba qua đời, đều là một mình anh lo liệu, cho dù mệt mỏi cô cũng không nhìn thấychút mất kiên nhẫn trên khuôn mặt anh, hay một câu oán thán từ
trong miệng anh.
Có lẽ vì Hứa Gia Mộc đang ngủ, đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại anh tới nay cô quan sát anh tỉ mỉ như vậy.
Ngũ quan anh không thay đổi gì so với trước, nhưng tổng thể lại khiến người ta có cảm giác thành thục chín chắn hơn rất nhiều.
Vẻ mặt anh nhìn qua rất mệt mỏi, chắc là cũng mệt muốn chết rồi.
Tống Tương Tư không nhịn được giơ tay lên, xoa nơi mi tâm đang nhíu lại của
Hứa Gia Mộc, đầu ngón tay cô vừa chạm vào da thịt anh, bỗng nhiên có
tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tay Tống Tương Tư run rẩy, vội
vàng rút về, tiện thể cô nhìn về phía di động vang lên, thấy di động của Hứa Gia Mộc trên tủđầu giường, màn hình sáng lên hiện ra hai chữ :Tư
Tư.
Tư Tư…. Hai chữ giống y đúc nhũ danh của cô.
Là cô gái tên Dương Tư Tư gọi tới sao?
Tống Tương Tư hạ mí mắt nhanh chóng đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ, lúc cô
đóng cửa phòng ngủ, cô nghe thấy trong phòng ngủ Hứa Gia Mộc bị tiếng
chuông đánh thức, mang theo vài phần ngái ngủ nghe máy: “A lô? Sao thế?”
“Ừ…. Tôi không ở Bắc Kinh… Còn chưa biết khi nào thì trở về? Được…. Hơi buồn ngủ, ừ, được, bái bai, về Bắc Kinh gặp.”