Chương 933 - Kéo dài (13)
Ý tứ của lời nói kia, có phải hay không cô từng mong chờ anh đối tốt với cô?
Nhưng, nhưng anh chưa bao giờ chân chính đối tốt với cô.
Nếu là lúc trước, trong tám năm cô và anh ở cùng nhau, anh cố để ý hơn,
quan tâm cô nhiều hơn, có phải là trong lúc đó bọn họ sẽ không đi đến
tình trạng hôm nay hay không?
Càng hoặc là, nếu như lúc trước,
lần đầu tiên thấy cô, anh có thể nhận ra, hứng thú của mình chính là
động tâm, chính là tình yêu mông lung, có phải anh sẽ không để cô vì 50
ngàn đồng tiền miễn cưỡng theo bên cạnh mình không danh không phận nhiều năm như vậy?
Ba Tống đưa anh tấm chi phiếu kia, nó dán chặt lấy
trong ngực anh, cứng rắn, khiến lòng anh sinh ra chán ghét và càng đau
đớn hơn.
Hiện nay, rốt cuộc anh đã biết làm người đàn ông tốt,
người chồng tốt như thế nào, mà cô cũng đã gả cho người khác, không cần
anh đối với nàng tốt nữa.
Hứa Gia Mộc hút một hơi thật sâu, bởi
vì dùng sức, ngược lại bản thân bị sặc, anh nhịn không được cong người,
bắt đầu ho khan kịch liệt.
Khụ khụ, hốc mắt của anh đỏ lên.
–
Cơm chiều vẫn do Hứa Gia Mộc làm, anh đem con gà Tống Tương Tư mua được chặt thành từng miếng nhỏ, để vào dĩa.
Chờ cơm nấu xong, Tống Tương Tư đi vào gọi ba Tống ra.
Tâm tình và tinh thần của ba Tống vẫn tốt như cũ, làm cho khẩu vị cũng tốt hơn, thế nhưng ăn một cái chân gà.
Ăn cơm xong, ba Tống trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, còn gọi Tống Tương Tư đi
vào, hai người cha và con gái đóng kín cửa, ở bên trong không biết nói
gì đó, mãi cho đến chín giờ tối, Tống Tương Tư mới từ trong phòng ngủ đi ra.
Hứa Gia Mộc ngồi trên sô pha, nhìn thấy Tống Tương Tư đi ra, lập tức đứng dậy rót ly sữa cho cô.
Tống Tương Tư thấp giọng nói “Cảm ơn.” Đưa tay nhận lấy.
Tống Tương Tư uống xong sữa, Hứa Gia Mộc lại lên tiếng nói: “Thời gian cũng trễ rồi, nghỉ sớm một chút đi.”
“Ừm.” Tống Tương Tư nhẹ gật đầu, cầm ly sữa, chuẩn bị đem đi rửa, Hứa Gia Mộc lại vươn tay từ đầu ngón tay của cô giành trước: “Để anh rửa, em đi tắm đi.”
Tống Tương Tư lại nói “Cảm ơn.”
Hứa Gia Mộc không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Tống Tương Tư trong chốc lát, rồi xoay người rời đi vào phòng bếp.
Tống Tương Tư đứng tại chỗ, nghe tiếng nước chảy truyền tới từ bên trong, mặt mày có chút mờ mịt.
–
Ba giờ sáng, Tống Tương Tư đang ngủ, đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.
Cô cũng không có thấy ác mộng, chỉ là đột nhiên tỉnh lại, trong phòng lạnh lẽo, mà cả người cô lại ướt đẫm mồ hôi.
Cô nắm chăn thật chặt, hô hấp có chút dồn dập, máu chảy trong cơ thể rất
nhanh,, trái tim cũng kích động, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều
không thoải mái.
Cô cau mày sửng sốt trong chốc lát, sau đó mơ hồ dự cảm được điều gì đó, đột nhiên vén chăn lên, xuống giường, chạy
nhanh ra ngoài.
Trong phòng khách, Hứa Gia Mộc nghe được động
tĩnh, mở mắt, theo ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào nhà, anh nhìn thấy bóng người Tống Tương Tư vọt qua trước mặt mình, anh gọi: “Tương tư?”
Sau đó, liền đứng lên, đi đến một bên, mở đèn, vừa vặn thấy Tống Tương Tư đẩy cửa phòng ba Tống ra, xông vào.
Hứa Gia Mộc bước nhanh đuổi kịp, anh mới vừa đi tới cửa phòng, thấy ngón
tay run run đưa lên xem hơi thở của ba Tống, rồi đột nhiên quỳ trên mặt
đất, gào khóc ra tiếng.