Chương 931 - Kéo dài (11)
Cô ở trước mặt anh,
vẫn luôn là bộ dáng rất ngoan ngoãn, anh đói bụng, cô đi gọi thức ăn
ngoài, anh khát, cô đi rót nước, anh muốn tắm rửa, cô đi pha nước… Cô
chưa bao giờ đề cập qua bất kỳ yêu cầu gì với anh, không có gì ngoài
việc anh mua đô cho cô, mà cô chưa từng mở miệng nói muốn bất cứ thứ gì, thậm chí ở trước mặt anh, cô chưa hề chảy một giọt nước mắt, chưa hề tỏ ra ăn vã nhõng nhẽo, chưa vì bản thân bị đau mà than một tiếng.
Anh vẫn cho là, ở chung cùng cô tám năm, anh đã hiểu rõ cô, nhưng cho tới
bây giờ, anh mới phát hiện, mình đối với cô ấy hoàn toàn không biết gì
cả.
Mấy năm nay, có vô số lần anh suy nghĩ, vì sao cô không cần
con của anh, tại sao phải liều mạng rời bỏ anh, anh không nghĩ ra được
nguyên nhân, cho tới bây giờ anh mới đột nhiên hiểu được, kỳ thật trong
những năm qua, không phải cô là người vứt bỏ trước, mà là anh.
Ngay từ lúc ban đầu, anh chưa từng đối xử dễ chịu với cô.
“Sau đó Tư Tư càng ngày càng nổi tiếng, cũng là càng ngày càng bận rộn, đôi
khi, tết âm lịch cũng không thể về nhà trải qua cùng bác.”
“Có
một năm, đêm giao thừa bởi vì phải nhận giải, nó không thể trở về nhà
qua năm mới, đêm khuya lúc tiếng chuông vang lên, nó gọi điện thoại cho
bác, bên kia thực im lặng, chỉ có mỗi mình nó, bác có thể nghe thấy
tiếng gió, nghĩ đến có lẽ nó đang ở bên ngoài.”
“Ở trong điện
thoại nó thật vui mừng nói với bác, nó nhận được giải thưởng nữ diễn
viên xuất sắc nhất, thù lao đóng phi sẽ tăng lên, nó có thể kiếm rất
nhiều tiền, có thể cho bác hưởng tuổi già, nó nói rất nhiều rất nhiều,
nhưng bác có thể cảm giác được, nó không vui vẻ.”
“Một đêm đó, nó nói chuyện điện thoại với bác rất lâu mới cúp máy, mặc dù bác không
nói, nhưng bác biết, nhất định là nó trải qua đêm giao thừa một mình,
mới có thể nghĩ đến gọi điện thoại cho bác.”
Hứa Gia Mộc vẫn không lên tiếng, nhưng đáy mắt lại nóng lên.
Đêm tết âm lịch Tống Tương Tư nhận giải, anh có biết, đêm đó cô có gọi cho
anh, chỉ là anh đang cùng đám bạn ở vàng son lộng lẫy chơi, khi cô gọi
tới, anh vốn là không nghe.
Thẳng đến ngày hôm sau anh mới gọi
cho cô, hỏi cô có chuyện gì sao? Cô nói không có. Anh hỏi cô đang ở đâu, cô nói cô đang ở nhà.
Anh cũng không nghĩ nhiều, tin là thật.
Hiện tại anh mới biết được, lúc ấy, cô lẻ loi một mình ở Bắc Kinh.
Cho nên, kỳ thật trong thời điểm yếu đuối nhất, cô từng muốn dựa vào anh, là anh không cho cô cơ hội để dựa vào.
Đúng vậy, anh chưa từng làm chỗ dựa cho cô, thì sao cô dám ỷ lại anh?
Đến khi ba Tông xem xong lần lượt từng cái bức ảnh trân quý về Tống Tương
Tư, mới giơ tay lên, sờ giọt nước mắt ở khóe mắt, hỏi Hứa Gia Mộc một
câu: “Tư Tư nhà chúng tôi có phải là rất đẹp hay không?”
Hứa Gia Mộc gật đầu: “Rất đẹp.”
“Cho nên, khi đó cháu nhìn trúng sắc đẹp của Tư Tư, mới bằng lòng cho 50 ngàn đồng đúng không?”
Vẻ mặt Hứa Gia Mộc ngẩn ra, nhìn chằm chằm ba Tống không có lên tiếng.
“Cháu không cần giấu diếm bác, bác biết, cháu không phải là bạn trai của con
gái bác.” Đáy mắt ba Tống hiện lên sự áy náy: “Lúc trước nó bởi vì phí
giải phẫu của ta, mới đáp ứng đi theo cháu, kỳ thật lúc cháu trả tiền
thuốc men cho bác, bác đã biết rồi, con gái của bác, bác hiểu rất rõ, nó không có nói láo, bác nhìn ra, nhưng không vạch trần nó, vì biết nó làm như vậy, trong lòng khẳng định rất khó chịu, Bác không muốn lại tạo
thêm gánh nặng cho nó, cho nên bác mới yêu cầu nó cho bác gặp cháu, là
bác có đồ đưa cho cháu.”