Chương 930 - Kéo dài (10)
“Năm đó, ngày nào mắt nó cũng sưng đỏ, nửa đêm thường xuyên một mình len lén khóc.”
“Cũng là bắt đầu từ năm đó, Tư Tư liền trưởng thành, trước kia, nó ở bên
ngoài làm dơ quần áo, về nhà mẹ nó sẽ la mắng, còn có thể giặt quần áo
cho nó, sau khi mẹ nó mất đi, có vài lần, bác nhìn thấy nó len lén ở vòi nước công cộng dưới lầu, tự giặt quần áo bẩn của mình, có lẽ là sợ
phiền đến bác…”
“Bác rất mừng Tư Tư lúc còn nhỏ đã hiểu chuyện, nhưng cũng thực sự đau lòng.”
“Sau khi nó thi vào trường cao đẳng, nhận được giấy chứng nhận vào học ở đại học Bắc Kinh, bác tự mình đưa nó đi Bắc Kinh, cháu xem, đây là hình hai cha con bác chụp chung ở cửa trường đây…”
Ba Tống nói tới đây, nhịn không được thở dài: “Một năm này bác bị bệnh, cần số tiền lớn để
giải phẩu, lúc ấy trong tay bác có chút tiền gởi ngân hàng, muốn để lại
cho Tư Tư, nhưng cuối cùng Tư Tư vẫn lấy tiền cho bác làm giải phẫu.”
“Vào lúc ấy, hai cha con bác đúng là nghèo rớt mồng tơi, vào lúc ấy Tư Tư
liền nghỉ học, làm nhân viên trong cửa hàng, tiền lương một tháng 3000
đồng, đều dùng mua thuốc cho bác.”
Hứa Gia Mộc nghe đến lúc đó, hơi hơi cau mày.
Vào lúc ấy, anh và Tống Tương Tư đã ở cùng một chỗ, sau khi anh cho cô 50
ngàn đồng, cô chưa bao giờ mở miệng xin thêm một phân tiền nào với anh.
Lúc ấy cô đi học ở đại học A, đôi khi nhận được điện thoại của anh, cô sẽ
tới qua đêm với anh, ngày hôm sau luôn nói có lớp, rời đi rất sớm, có
nhiều lần anh và cô hẹn gặp nhau, anh đến đón cô, đều thấy cô chờ ở
trước của đại học A, cho nên anh vẫn cho rằng cô đang học ở đại học A,
nhưng lại không biết, thì ra cô đã thôi học.
“Sau đó Tư Tư được
coi là diễn viên…bác, từng đến tổ phim xem qua một lần, điều kiện rất
kém cỏi, lúc ấy còn là mùa đông, nó bị cảm lạnh sốt cao, mà vẫn kiên trì quay phim, bác nhìn thấy rất đau lòng… Còn có một việc, không biết nó chọc giận ai trong tổ phim, bị người ta đánh hai bạt tai, mặt xưng phù, quần áo cũng rách rưới, suốt đêm chạy trở về nhà, nhìn thấy bác, bật
khóc…” Sau khi ba Tống nói đến đây, nước mắt liền rơi xuống, “Bác
nghĩ, lúc ấy trong lòng Tư Tư nhà chúng ta khẳng định rất bất lực và khó chịu, tìm không thấy người để dựa vào, cũng chỉ có thể chạy đến tìm
người ba là ta, chỉ tiếc, bác không có bản lĩnh, không thể giúp nó, nó
ngây người ở nhà hơn nửa tháng, cuối cùng vẫn là trở về tổ phim, sau đó, có lẽ nó cũng biết, chạy về như vậy làm cho bác lo lắng, cho nên không
còn kể khổ với bác nữa, nhưng bác biết, những năm đó, nó trôi qua khẳng
định không tốt, ngẫm lại, người cha như bác quả thật vô dụng.”
Hứa Gia Mộc nghe đến đó, đột nhiên nhớ lại ở cửa phòng giải phẫu, anh hỏi
cô, vì sao cổ chân bị thương còn quay phim, cô nói nhiều năm như vậy đã
quen rồi.
Lúc đó, anh liền cảm thấy đau lòng, hiện tại, cũng vẫn
đau, chẳng qua là cảm thấy như có một con dao tàn nhẫn đâm vào ngực trái bên trong trái tim mềm mại, đau đến nỗi anh không kịp thở.
Anh
và cô ở cùng nhau tám năm… Cô nằm bên gối anh, ngủ chung tám năm, tám
năm… Gần 3000 ngày đêm, nhưng xưa nay anh không biết, khi nào cô trải
qua đau thương, khi nào cô bị đánh, khi nào cô sinh bệnh, khi nào khổ sở khi nào vui vẻ, làm sao lại thôi học..