Chương 36 - Cặp đôi ở Bách Lục Viện
“Phiền cô đợi Nghiên tổng một lát, ngài ấy họp chắc cũng sắp xong rồi!”
Hàn Vi cũng đáp lại nụ cười của cô ta:” Không vấn đề!” Nhìn theo bóng lưng bước ra khỏi cửa, đóng lại hết sức khẽ khàng, vẫn giữ ý như mọi khi.
Cô đã đợi ở đây 15 phút, có chút mỏi lưng nên đứng dậy đi lại trong phòng. Căn phòng này luôn đóng kín cửa sổ, chắc vì bật điều hoà suốt nên cơ bản không cần mở nó. Tuy rất rộng nhưng có hơi ngột ngạt, cô kéo cửa sổ ra một chút, cảm nhận một đợt gió mát lùa vào, tinh thần bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ vừa mới mở mấy giây, giấy tờ trên bàn làm việc đã bay tứ tung. Chết rồi! Chết rồi! Lại gây phiền phức nữa rồi!
Hàn Vi nhanh chóng bước đến bàn, nhặt nhanh mớ giấy tờ đang trải khắp mặt sàn, thu gọn lại, để ngay ngắn lên chỗ cũ. Vô tình tờ đầu tiên có dòng chữ thu hút ánh mắt của cô.
Cùng lúc đó, Nghiên Thế Đàm vừa họp xong cũng bước vào, thấy Hàn Vi ngây ngốc đứng bên bàn làm việc của mình, anh ta đưa tay lên, vờ ho vài cái để phát ra tiếng động.
Cô đặt xấp giấy xuống, đi về phía bàn trà.
“Nghiên tổng! Anh chính là người gửi đơn tố cáo trốn thuế của Ngô Tuyết Tuyết?”
Nghiên Thế Đàm cười hờ hững, kéo ghế xoay ngồi xuống, liếc nhìn tờ giấy đầu tiên trên bàn. Ung dung như nói chuyện phím tán gẫu.
“Chuyện nên làm thôi, nhân viên của tôi cũng bị cô ta bức đến phát điên hết rồi kia kìa!”
Hàn Vi nhắm mắt, hít một hơi sâu. Cả hai anh ai cũng có phần trong chuyện này nhỉ! Đàn ông đúng thật là đáng sợ! Chậc!
“Cô giả ngốc hay ngốc thật? Không thấy là Ngô Tuyết Tuyết cố tình làm khó cô trong lúc làm việc à? Cả chuyện cô bị nhốt trong kho đạo cụ, không cô ta chỉ thị thì ai mà dám làm chứ?”
Hàn Vi cắn môi, cảm giác trải qua nỗi sợ hãi đó, đến giờ cô vẫn không dám nhớ lại.
“Tôi đã làm gì đắc tội chứ?”
Nghiên Thế Đàm bật cười lớn, anh ta xoay ghế vài vòng rồi lê bánh xe nhích đến bên Hàn Vi.
“Không biết thật? Cả giới này ai không biết hai chị em cô ta đều có ý với Mặc Đình Khâm chồng cô, đương nhiên là họ ngứa mắt người cản đường là cô rồi!”
Đồng tử Hàn Vi giãn ra, phải rồi, thảo nào ánh mắt của cô ta ở buổi tiệc lại như vậy, thảo nào sau đó cô ta liền trở mặt. Chính là sau khi biết cô là vợ Mặc Đình Khâm.
“Tôi từng nghe trong buổi tiệc đấu thầu dự án của Đại Thành, Đại tổng đã bí mật sắp xếp cô ta làm quà cho Mặc Đình Khâm trong một khách sạn 5 sao!”
“Sau…sau đó thì sao..?” Hàn Vi xiết lòng bàn tay mình lại, hơi thở như đóng băng.
“Ý cô là sao? Làm sao tôi biết sau đó chứ? Cái này cô nên hỏi Mặc tổng, không phải tôi!”
Cô thất thần một lúc, trong đầu đặt ra vô số câu hỏi, vô số hình ảnh. Ánh mắt cơ hồ tập trung vào không gian nào đó. Đến khi Nghiên Thế Đàm quơ quơ tay trước mặt cô, thì ý thức mới quay trở về.
“Thôi! Bỏ qua chuyện đó đi, quá lâu rồi! Bây giờ đi ăn mừng chiến thắng chứ?”
…—————…
Đây là hoa viên Bách Lục Viện, chỗ này chỉ những ai có thẻ đen VVIP trong giới thượng lưu mới được cấp quyền hạn sử dụng ưu ái đặc biệt. Những món ăn ở đây được nghiên cứu bởi bếp trưởng hàng đầu trong và ngoài nước, thực đơn thay đổi mỗi ngày, vô cùng mới lạ và độc đáo.
Nơi đây được xây dựng theo kiến trúc nhiều khu tứ hợp viện cổ kín và riêng tư, xung quanh bày trí lồng đèn và hồ cá koi rộng lớn, uy nghiêm và bề thế. Khác hẳn với không khí xô bồ bên ngoài, những khách thượng lưu đến đây không chỉ vì món ăn mỹ vị nhân gian mà còn vì không gian nơi đây.
Hôm nay, nhờ Nghiên Thế Đàm mà Hàn Vi được mở rộng tầm mắt, cô vô cùng thích thú cảnh sắc này, tâm trạng cực kỳ thoải mái nên uống có chút nhiều hơn.
Nghiên Thế Đàm rót sâm banh vàng nhạt vào ly đối diện, sau đó tự cầm bình rượu sa kê nhỏ rót vào cốc mình.
“Tuần sau tôi sẽ cho bộ sưu tập mới ra mắt thị trường nước ngoài, quả không nhìn lầm cô! Nâng ly chúc mừng nào!”
Hàn Vi nâng ly dốc cạn, rượu nhẹ ngọt dịu làm khoang miệng sảng khoái, vị chua càng làm kích thích vị giác, làm cho cõi lòng lâng lâng mà hân hoan.
“Ly này tôi tự chúc tôi…hức… hoàn thành ước mơ… hức… đầu tiên!” Cô tự rót thêm vào ly mình, cả gương mặt bắt đầu phớt hồng nóng lên.
Nghiên Thế Đàm giật lại chai sâm panh trên tay Hàn Vi, nhận thấy có điểm thay đổi, anh ta giấu chai ra sau lưng mình.
“Uống đến đây thôi! Cô đã say rồi! Đi! Tôi đưa cô về!”
“Tôi mà say? Chỉ hơi choáng chút thôi, tôi.. hức… còn nhận thức được mà! Uống chút nữa…!” Hàn Vi với người về phía trước, tìm kiếm chai sâm panh.
Nghiên Thế Đàm lắc đầu rồi thở dài, anh ta đứng dậy đỡ Hàn Vi lên, đi ra khỏi cửa. Cô cũng hơi loạng choạng, nhưng vẫn cố mở to mắt ra cho tỉnh táo bớt phần nào.
Ánh sáng từ sân trước chói loá, làm cả hai người phải bất thình lình nheo mắt. Từ gian đối diện, có một nam một nữ bước ra. Người nam cao lớn phong độ ngời ngời, khí chất lãnh đạm khoác eo người nữ bên cạnh. Sắc mặt cô gái đỏ ửng do say rượu, thân thể mềm nhũn không tự chủ được mà ngả vào người nam. Nhìn qua vô cùng tình ý phong lưu mà nồng đậm.
Chiếc Maybach đen tuyền đó có chút quen mắt. Bắt gặp vóc dáng quen thuộc, não Hàn Vi bắt đầu tê rân. Đó không phải là anh và Ngô Băng Uyển sao?