Chương 44: Chủ tịch khoe con
– Em đã đỡ mệt chưa bà xã?
– Em hết rồi, anh đừng lo.
– Nói không lo liền không lo sao? Hỏi em bị làm sao em cũng không thèm nói cho anh biết.
– Không có sao mà, em hết mệt rồi. Cơ mà anh buông em ra còn đi làm việc nữa.
– Anh chỉ muốn ôm vợ thôi.
Hạo Thiên ôm chặt cô không buông, Thẩm Như bất lực để mặc anh. Dẫu sao thì cô cũng rất thích cảm giác được ngồi trong vòng tay anh như thế này. Hơn một tiếng sau, anh mới có thể dứt ra khỏi cô để làm việc. Thẩm Như bất lực cười nhìn anh.
– Anh con nít.
– Kệ anh, anh con nít cũng được chỉ cần được ôm vợ là được.
– Được rồi, anh làm việc đi. Em ngồi đây chờ anh.
– Em ngủ chút đi, khi nào xong sẽ gọi em dậy.
Thẩm Như gật đầu nằm xuống sofa, Hạo Thiên cởi áo vest đắp lên cho cô rồi mới an tâm về chỗ làm việc. Cô hạnh phúc, đưa tay đặt lên chiếc bụng nhỏ khẽ cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm ấy, nằm trong vòng tay anh. Cảm nhận sự ấm áp, hạnh phúc trong lòng, Hạo Thiên vuốt nhẹ cánh tay cô.
– Thẩm Như, anh muốn…
Dứt câu anh đã tìm đến môi cô mút máp. Thẩm Như nương theo nụ hôn để anh quấy phá trong khoang miệng. Biết là cả hai đã hơn một tuần không quan hệ khiến anh khó chịu nên cô không dám ngăn cản anh. Nụ hôn rời xuống cổ đến ngực cô, Thẩm Như ngửa người ra sau để anh thoải mái hôn lên cơ thể mình.
Bàn tay anh chạm vào nơi nữ tính bên dưới khiến cô giật mình đưa tay nắm tay anh lại. Giành thế chủ động leo lên người anh hôn sâu. Thoát y cho anh, cô chạm vào vật nóng hổi vuốt ve. Hạo Thiên vui vẻ đón nhận nhưng chỉ năm phút đã nắm lấy tay cô.
– Được rồi, em nằm xuống đi!
– Hạo Thiên, buông tay ra để em giúp anh.
– Anh muốn vào trong em hơn.
Thẩm Như cúi xuống hôn môi anh. Bàn tay cô cũng buông ra khỏi vật nóng kia. Đôi môi ngọt ngào cũng dần đi xuống tìm đến nơi nam tính mà cho vào miệng.
– Như… em…
Chỉ giúp anh bằng miệng rồi đến tay, Hạo Thiên nhiều lần muốn hơn thế nhưng lại bị cô từ chối. Đến khi anh chịu không nổi nữa, thở dốc mạnh rồi bắn thẳng ra ngoài. Thẩm Như mệt lã hạ người nằm qua cạnh anh. Hạo Thiên đưa tay chạm vào nơi nữ tính khiến cô giật mình.
– Đừng mà.
– Em hôm nay sao vậy?
– Không phải… em là…
– Là?
Thẩm Như không biết nói thế nào đành lấy trong hộp tủ tệp giấy kết quả ban sáng. Hạo Thiên nhìn dòng chữ kết luận liền sáng mắt lên.
– Như… em… em mang thai sao? Anh… anh được làm ba á?
Thẩm Như phì cười trước thái độ của ông bố trẻ liền gật đầu liên tục. Hạo Thiên bật dậy ôm lấy cô trong hạnh phúc và vui vẻ.
– Aaaa anh được làm ba rồi. Anh được làm ba rồi… Bà xã, cảm ơn em…
– Được rồi mà, cảm ơn gì chứ. Em cũng đâu phải tự mình có thai được.
– Khó chịu không?
Cô lắc đầu bước xuống giường vào nhà tắm vệ sinh cho mình. Đợi khi cô ra anh cũng bước vào vệ sinh thân thể. Bước ra ngoài liền leo lên giường, vòng tay siết chặt thân thể cô trong lòng ngực rắn chắc của mình.
– Cảm ơn đã cho anh được làm chồng, làm cha.
– Đồ ngốc nhà anh, em yêu anh.
Cả hai vui vẻ ôm nhau đi vào giấc ngủ. Sắp tới lại có một ông chồng lụy vợ, lụy con đến quên thân mình. Tin tức Thẩm Như mang thai nhanh chóng được đến tai Lục gia và Cố gia. Cả hai gia đình vui vẻ đón nhận tin vui này.
Ở tập đoàn, Hạo Thiên cũng chẳng còn chút mặt mũi mà đi khoe với các cổ đông rằng vợ mình đã mang thai. Tài năng lãnh đạo của anh khiến tập đoàn càng lúc càng vững mạnh. Các cổ đông vì thế mà tin tưởng hết mình với anh. Họ bây giờ chẳng còn chút bài xích mà thật tình chúc mừng cho vợ chồng anh. Sảnh lớn Lục thị cứ liên tục vang lên những câu nói mang tính chất khoe khoang của vị chủ tịch trẻ.
– Vợ à, em đi từ từ thôi. Em đang mang thai đó!
– Vợ à, cái này nặng không? Anh cầm cho, lỡ con mệt thì làm sao?
– Vợ à, con có thèm ăn gì không đấy?
Thẩm Như vừa tức vừa buồn cười, anh là đang cố tình khoe mình lên chức ba đây mà. Các loa phát thanh chạy bằng cơm của tập đoàn cũng nhanh chóng loan tin vợ chồng chủ tịch có con. Đứa bé chưa đầy hai tháng tuổi chưa xác định giới tính đã bị mấy anh chị trong tập đoàn loan tin là một nhóc trai kháu khỉnh hay một tiểu công chúa xinh đẹp. Thẩm Như chỉ khẽ cười khi đứa con của mình lại nhận được nhiều sự quan tâm và yêu thương từ nhiều người như vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang những lời quan tâm cằn nhằn của Hạo Thiên. Cứ hễ cô làm gì là anh lại cằn nhằn tại sao cô lại làm mấy việc đó. Phải biết yêu thương đứa con trong bụng. Cô thật sự đang cảm thấy áp lực với anh. Bắt máy khi thấy tên danh bạ mẹ chồng. Cô thở phào như vớ được một pháo cứu sinh.
– Con nghe thưa mẹ.
“Hôm nay hai đứa nhất định phải về Lục gia. Ba mẹ con cũng đang ở đấy đó.”
– Sao ạ?
“Mau về còn để tụi ta chăm sóc cháu cưng chứ? Vậy nha, mẹ tắt máy đây!”
– Ơ… mẹ… mẹ…