Chương 43: Hiểu lầm
– Lục Hạo Thiên, anh làm con mẹ gì vậy hả?
– …
Không gian trong căn phòng như cô đọng lại, Thẩm Như đứng đó nhìn hai con người trong phòng. Bất giác cả cơ thể không thể cử động, chỉ đứng chôn chân ở đó giương mắt nhìn bọn họ.
Lúc này bên tai lại vang lên tiếng mở cửa một lần nữa, giọng nói quen thuộc, ấm áp vang lên từ phía sau khiến cho Thẩm Như cả người càng thêm cứng đơ.
– Thẩm Như? Em làm gì ở đây vậy?
Cô quay lại nhìn người đàn ông ở ngoài cửa rồi lại nhìn người đàn ông ở sofa. Khóe môi bắt đầu cười nhẹ rồi trở nên gượng gạo.
– Anh… anh xã…
Hạo Thiên khẽ cười tiến lại ôm lấy eo cô kéo cô về phía sofa ngồi xuống. Đưa mắt nhìn Nhất Văn đang ngơ ngác nhưng chẳng mấy quan tâm, lấy cho cô một ly nước, ngồi xuống bên cạnh lo lắng.
– Sao em lại ở đây vậy? Không phải bảo mệt nên muốn ở nhà nghỉ ngơi sao?
– Em lên thăm anh… nhớ anh nên mới như vậy…
Cô vẫn cúi gầm mặt giọng lí nhí khiến anh thêm lo lắng. Sợ cô mệt nên đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. Biểu cảm lo lắng của anh khiến Cao Nhất Văn chép miệng đứng dậy.
– Thẩm Như, đây là bạn gái của anh. Cô ấy tên Khả Phi.
– Ha… em… em chào chị… em là Cố Thẩm Như.
– Chào em, nghe nói phu nhân nhà họ Lục vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, hôm nay mới được dịp diện kiến.
– Dạ không có…
Khả Phi khẽ cười xua đi những gì còn ngượng ngùng ban nãy. Cao Nhất Văn dĩ nhiên không phải là kẻ dễ buông tha. Cậu ta mà bắt thóp được ai thì chỉ khiến người đó chui xuống tận địa ngục cũng không sao rửa hết được mùi quê. Móc trong túi ra chiếc căn cước của mình. Nhất Văn kẹp tấm thẻ bằng hai ngón tay quơ trước mắt cô.
– Tôi tên Cao Nhất Văn không phải Lục Hạo Thiên. Khuôn mặt đẹp trai trong tấm căn cước này là tôi đó nha.
Thẩm Như đen mặt khẽ cười chữa gượng, Khả Phi lại đánh lên vai Nhất Văn một cái nhắc nhở anh thôi bỡn cợt. Đến đây thì Hạo Thiên cũng hiểu ra chút gì đó liền thở dài cúi xuống ghé qua tai cô.
– Không phải là thấy những gì không nên thấy rồi hiểu lầm là anh đó chứ?
Cô đưa mắt nhìn anh với khuôn mặt cún con lắc đầu rồi lại gật đầu khiến anh phì cười xoa rối tóc cô. Nhất Văn không buông tha tiếp tục buông lời trêu ghẹo mặc dù đã được Khả Phi ngăn cản.
– Thẩm Như à, ban nãy sao em lại hét lớn tên Lục Hạo Thiên khi thấy anh vậy? Anh và cậu ta không thể giống nhau, anh rõ ràng đẹp trai hơn chồng em mà.
Thẩm Như đen mặt, hình như cô im lặng quá rồi nên ông anh này hôm nay còn dám lợi dụng cô làm trò tiêu khiển. Xoắn tay áo lên cô trực tiếp tiến lại nắm tai Nhất Văn kéo xuống khiến anh la oai oái.
– Cao Nhất Văn, hôm nay anh thật sự rất thèm đòn sao? Dám mang em ra làm trò mua vui cho anh?
– Aaa đau… đau anh… đau mà… em giữ thể diện cho anh trước bạn gái mới đi chứ… aaa…
– Sao hả? Anh cần thể diện còn em thì không sao? Ai cho phép anh làm chuyện này trong văn phòng làm việc của chồng em?
– Anh xin lỗi… anh xin lỗi… tha anh…
Hạo Thiên nhìn khuôn mặt cầu cứu của Nhất Văn cười khẩy. Tiến lại nắm lấy tay vợ mình, ngăn cô thôi hành hung tên bạn thân duy nhất của anh.
– Được rồi, để cậu ta đi đi em.
Thẩm Như buông Nhất Văn ra, quay lại cười nói với Khả Phi. Dẫu sao cũng nên xây dựng tình chị em tốt đẹp để có gì còn có người bảo kê cô khỏi những trò mua vui ngớ ngẩn của Cao Nhất Văn.
– Em chỉ giỡn thôi, chị đừng để ý.
– Không sao đâu.
Nhất Văn chun mỏ ra vẻ oan ức nhưng đổi lại là thái độ không mấy tốt của Khả Phi. Hóa ra Khả Phi chính là một bệnh nhân tốt số được bác sĩ Cao tài giỏi cứu sống, cái mạng gần như là thoi thóp sắp chết. Cả quá trình chăm sóc Khả Phi, Nhất Văn lại nảy sinh ra thứ tình cảm đặc biệt. Để rồi hôm nay cả hai bọn họ tới với nhau. Một cặp đôi mới hạnh phúc, ngọt ngào.
Khi Nhất Văn và Khả Phi đã đi, anh cũng chẳng còn cần giữ kẽ mà ôm chặt lấy cô.
– Nói anh nghe, ban nãy đã thấy gì?
– Em thấy gì đâu…
– Cũng may là em còn biết đường bước vào. Nếu không thì anh lại mang tội tày trời với em rồi.
– Hừ, anh nghĩ em là ai chứ? Anh có ngon thì ngoại tình sau lưng em đi, em sẽ cắt ngay tại chỗ xem anh còn cái gì để đi.
– Em dữ thế á?
– Chứ sao?
1Mất rồi thì anh phục vụ em kiểu gì?
– Thì em kiếm người khác!
– …
Anh siết chặt eo cô, vùi mặt sâu bào hõm cổ. Cắn mạnh một phát xem như lời đe dọa nếu cô dám tìm người khác giải tỏa sinh lý. Chẳng biết sao mà cái cắn đe dọa đã dần trở thành những cái hôn ướt át. Đôi môi anh chu du ở vùng cổ rồi tiến lên hôn môi cô.
– Thẩm Vy, “làm việc” chút nhé!
– Aaa… em còn mệt lắm… khi khác nhé…
Nhớ tới cái thai cô vội ngăn cản anh. Vòng tay qua cổ khi thấy anh có vẻ giận mình. Nhướn người hôn lên môi anh.
– Hạo Thiên, em có bất ngờ cho anh.
– Bất ngờ gì vậy?
– Bí mật.
– …