Chương 27: Anh ta có yêu em sao?
Triết Vũ bận việc cả đêm, sáng sớm Phạm Kiều My đã đi sớm. Hắn thấy rõ ràng là cô đang cố ý tránh né hắn, sự việc cô lén uống thuốc tránh thai chưa xong cô lại né tránh chuyện chăn gối.
Hắn không phải kẻ ngốc!
*
Phạm Kiều My ngồi chờ ở trung tâm xét nghiệm ADN, cảm giác hiện tại giống như ngồi trên đống lửa. Mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng kết quả cũng có.
Cô lấy hết dũng khí, mới dám mở tập tài liệu ra xem.
Không khớp!
Trái tim đang treo trên đầu ngọn giáo của cô bất giác đc buông thõng, nhưng chưa được bao lâu lại thấy điểm kỳ lạ.
Nếu như cô và Triết Vũ không phải là anh em, vậy… Cha cô là ai?
Mấy chục năm sống trên đời chưa từng hỏi về cha cũng như chưa từng tò mò về người đàn ông ấy, nhưng bây giờ cô đã bắt đầu đặt nhiều dấu chấm hỏi cho cuộc đời của chính mình rồi.
Phạm Kiều My cho người đi âm thầm điều tra…
Buổi tối đó cô vẫn về nhà, cô biết hôm qua Triết Vũ đã có nghi ngờ vì cô né tránh. Sống với hắn, không để hắn nghi ngờ cô được.
Một khi mà hắn muốn đào sâu sự việc thì cô tin với thế lực của hắn có để đào được tất cả sự thật mà cô luôn muốn che giấu. Chuyện của Lý Văn Khôi chưa sắp xếp xong, em trai của cô cũng chưa được ghép gan nên cô càng không thể mạo hiểm được.
Ngủ với hắn hai năm, thêm vài lần nữa thì có làm sao? Hắn không chung huyết thống với cô, chỉ như vậy là đủ trấn an lòng cô rồi.
Buổi chiều Triết Vũ về đến nhà đã thấy Phạm Kiều My đang ở trong bếp nấu nướng, không giống như hắn suy nghĩ, hắn tưởng cô sẽ dùng chuyện đi công tác để né tránh.
Cô không muốn né tránh hắn? Chỉ do hắn đa nghi thôi ư?
“Anh về rồi à, đi tắm đi em vặn nước nóng sẵn cho anh rồi đấy.”
“Ừ.”
Vợ hắn chăm sóc hắn, Triết Vũ không hề từ chối mà nghe lời cô đi tắm.
Hai vợ chồng vẫn như mọi ngày, vừa ăn cơm, vừa trò chuyện. Hôm nay hắn trầm tĩnh hơn bình thường, chắc chắn hắn đang sinh nghi.
Cô mới nói:”Đêm qua anh làm cả đêm ạ, em chờ mãi mà không thấy anh quay lại.”
“Ừ, có chút bận. Em đã chờ anh?” Triết Vũ hỏi lại.
“Thì… Thì anh nói… Anh nói anh dạy em mà.”
Cô ngập ngừng tỏ vẻ thẹn thùng, đừng quên cô là diễn viên.
Cuối cùng cô cũng thành công khiến cho hắn nghĩ là cô chỉ đang ngại ngùng thôi chứ không phải né tránh. Không đợi hắn gấp, ăn cơm xong cô đã kéo hắn lên phòng. Biến khách thành chủ, muốn hắn!
Triết Vũ rất hài lòng, rất vui vẻ. Hắn ôm cô ngủ, còn hôn lên trán cô. Chứng tỏ hắn tin tưởng cô.
Ải lần này, qua rồi!
*
Tống Phong về nhà đã thấy hành lý lớn hành lý nhỏ xếp hàng ở trong phòng, anh ngạc nhiên nhìn vợ mình đang thu xếp đồ đạc.
Lộ Mộng muốn đi đâu?
“Bà xã, em… Em đi đâu vậy?” Anh khẩn trương hỏi.
Lộ Mộng nhìn thấy anh khẩn trương, nhưng cô tỉnh bơ đáp:”Em về nhà mẹ, em muốn về đó dưỡng thai.”
“Nhưng mà… Sao tự nhiên em đi đột ngột vậy, không nói tiếng nào với anh luôn?”
Tống Phong chạy đến ôm vợ, phải chăng cô đang muốn từ từ bước ra khỏi thế giới của anh. Vì những chuyện ở quá khứ, vì việc anh ngoại tình đã làm cho cô chán ghét anh?
“Bác sĩ Cố tiện đường đưa em về. Em sợ trễ nên lo thu dọn đồ trước.”
“Cố Đông Thành đưa em về?” Tại sao? Anh ta có nhiệm vụ gì?
“Đúng vậy, tiện đường mà?” Lộ Mộng bình tĩnh đến lạ.
Tống Phong vội ôm lấy cô, anh gấp gáp nói:”Em giận anh đúng không a Mộng. Chuyện đó là do anh sai, anh xin lỗi em. Nhưng từ dạo ấy anh đã cắt đứt với cô ta rồi, em phải tin anh. Anh yêu em mà a Mộng.”
Cô đẩy anh ra, giải thích:”Em về nhà dưỡng thai thôi, chuyện đó… Em quên rồi.”
Chính sự bình tĩnh của cô làm cho Tống Phong cảm thấy không yên tâm, anh có linh tính không hay. Lộ Mộng vợ của anh là một cô gái dịu dàng, nhút nhát. Anh chưa từng thấy cô bình tĩnh trước nỗi đau, nếu cô bị cái gì đó cô sẽ khóc oà lên với anh để anh giải quyết và dỗ dành cô.
Cô học được cách mạnh mẽ, học được cách không cần anh nữa?
Không, anh rất yêu Lộ Mộng, anh không thể để mất cô được!
“A Mộng đừng đi, nhà chỉ có anh và em. Em đi rồi anh phải làm sao đây?”
“Em có thai, về nhà mẹ đẻ dưỡng thai cũng là chuyện bình thường thôi. Sinh xong, em cũng phải ở đó cho mẹ chăm em mà?”
Lộ Mộng xếp xong quần áo, muốn đi thì anh nắm kéo lại.
Được rồi, vợ anh muốn đi cũng được. Nhưng không thể để người khác đưa đi, anh là chồng cô!
“Anh đưa em về.”
“Không cần đâu… Anh là chồng em.”
Nói rồi anh không cho cô có cơ hội từ chối, tự rinh hành lý ra xe rồi hộ tống cô đi.
Lộ Mộng phải gọi điện lại cho Cố Đông Thành nói anh đã đưa cô đi rồi. Cố Đông Thành tỏ ra rất bình thường vui vẻ nói đã hiểu.
Xe dừng lại ở trước cửa Lộ gia, cô muốn xuống xe thì bị anh nắm tay kéo lại. Tống Phong nói:”Mỗi ngày anh qua ăn cơm với nhà em được không?”
“Em biết anh bận, không cần vậy đâu.” Cô từ chối.
Tống Phong nhảy dựng lên, anh nắm chặt tay cô:”A Mộng đối với em anh không bận, anh rất yêu em.”
“Anh muốn đến thì đến, để em nói mẹ làm nhiều đồ ăn một chút.”
Thoả thuận xong anh mới đồng ý thả người. Tống Phong đích thân dọn chỗ ở cho cô, không để Lộ Mộng động vào công việc nào. Mẹ Lộ thấy vậy thì cười cười, cho là con gái bà đã gả cho đúng người rồi.
Hiếm có người chồng nào để vợ về nhà mẹ đẻ mà còn tận tâm sắp xếp như anh.
“Anh về đi, trễ rồi đấy.” Ăn cơm chiều với nhà cô xong, Lộ Mộng tiễn anh ra cửa.
Tống Phong nắm tay cô, anh không muốn đi.
“A Mộng ở nhà không có em.”
Cô nghe xong nhìn anh hồi lâu, anh quan tâm ở nhà có cô hay không ư? Vậy hằng đêm anh ở bên Phạm Kiều My có từng nghĩ ở nhà chỉ có cô mà không có anh hay không?
Lộ Mộng vẫn nhớ như in cái nỗi đau như xé ruột xé gan đó, cô đã hồi phục lại lý trí nhưng không có nghĩa là cô quên. Đau thì vẫn đau đấy thôi, nhưng cô không có cách nào dày vò anh nên cô lựa chọn dày vò chính mình.
Cô về nhà mẹ đẻ lần này cũng là vì cho bản thân mình cơ hội được suy nghĩ, cô liệu có thể tiếp tục sống với anh nữa hay không?
“Trễ lắm rồi, anh nên về đi.” Cô vẫn nhẹ nhàng nói, nhưng anh nhìn thấy trong đôi mắt cô là sự giằng xé phức tạp.
Cô định sẽ buông bỏ anh, buông bỏ tình yêu của hai người?
“A Mộng, sau khi sinh em bé, về với anh nha?”
“Chuyện đó tính sau đi anh. Em buồn ngủ rồi, anh về đi em lên phòng ngủ chút xíu.”
Không có lời hứa nào dành cho anh, Tống Phong cũng buộc phải về nhà cho cô nghỉ ngơi.
Anh, sẽ mất Lộ Mộng ư?
*
Cố Đông Thành sáng sớm đã đến mua đồ ăn sáng bổ dưỡng cho mẹ con cô. Anh hoà đồng với cả nhà cô, vì hồi đó cha mẹ cô cũng biết Cố Đông Thành nên dễ sinh hảo cảm.
“Anh tới sớm quá vậy, em đã khỏi bệnh rồi anh đâu cần điều trị cho em nữa.” Lộ Mộng không phải là con nít, tình cảm của anh cô đương nhiên là nhận ra.
Nhưng hiện tại lòng cô rối ren, cô không muốn kéo theo Cố Đông Thành vào chuyện tình cảm cả họ.
“Anh tiện đường đi ngang đây.” Anh diện lý do.
“Sau này anh đừng tốt với em như vậy nữa. Chồng em… Anh ấy sẽ hiểu lầm đấy.”
Lộ Mộng nói xong cúi đầu ăn tổ yến mà anh đem cho.
Cố Đông Thành không cười nữa mà chuyển sang thở dài, anh hỏi:”Em sống với anh ta có thật sự hạnh phúc không Mộng?”
“Em… Em yêu anh ấy.”
“Anh ta có yêu em sao?” Cố Đông Thành cắc cớ.
Vô tình những lời đó chạm sâu vào trong trái tim của Lộ Mộng.
Tống Phong có yêu cô không? Cô cũng không biết nữa…
Anh yêu cô hay vì thấy Cố Đông Thành nên mới nói là mình yêu cô?
“Sống với người đàn ông khiến em hoá điên, hóa dại thì anh không nhìn ra em hạnh phúc chỗ nào cả Mộng.”
“Em… Em đã có con. Anh ấy là cha của con em.” Đây là một lý do chính đáng chứ nhỉ?
“Anh cũng có thể làm cha của con em. Mộng, anh không ngại!”
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, Cố Đông Thành chủ động nắm tay cô giống như cố cho cô nhìn thấy sự chân thành từ con người anh vậy.
“Tôi ngại, cô ấy cũng không muốn.”
Tống Phong bỗng xuất hiện bất ngờ khiến cho Lộ Mộng vội vàng rụt tay lại, cô đứng lên vội vàng nói:”Cố Đông Thành, anh về đi.”
“Em cần gì phải sợ anh ta chứ? Nếu em không hạnh phúc em có thể buông bỏ, Mộng.”
Tống Phong túm cổ áo của Cố Đông Phong, anh nghiến răng ken két nói:”Lộ Mộng là vợ của tôi. Anh đây là đang phá hoại hạnh phúc của người khác đấy bác sĩ Cố.”
“Cô ấy có hạnh phúc sao?” Cố Đông Thành không hề sợ hãi hỏi lại.
Lộ Mộng mắt thấy bọn họ sắp đánh nhau nên mới chạy ra ngăn cản. Cô tách hai người đàn ông ra, nói với Cố Đông Phong:”Anh về đi, anh đừng làm em khó xử nữa Đông Phong.”
“Mộng, cân nhắc lời anh nói. Nếu em muốn, anh lúc nào cũng ở phía sau chờ em.”
“Biến ngay trước khi tôi đấm anh.” Tống Phong nói.
Cố Đông Thành hiên ngang bước ra khỏi Lộ gia.
Trong nhà chỉ còn lại Lộ Mộng và Tống Phong, cô cúi đầu chẳng biết phải giải thích thế nào.
“Em ăn sáng chưa? Anh có mua bún cá mà em thích ăn.”
Cô cứ tưởng anh sẽ nổi trận lôi đình lên hỏi cô, nhưng trái ngược với suy nghĩ đó, anh lại dịu dàng.
Tống Phòng đi vào bếp chuẩn bị thức ăn cho cô, sau đó thẳng tay đổ chén tổ yến của Cố Đông Phong mang tới vào sọt rác.