Chương 491 Tư Trường Thịnh hận.
Ông cụ Tư đã có lời, tất nhiên Tư Trường Thịnh không dám không nghe theo.
Mặc dù ông ta đã bất mãn với Hạ Phương từ lâu rồi.
Người này, rõ ràng là do Tư Thành tìm để tới chữa bệnh cho ông cụ, thế mà lại muốn mình bỏ tiền.
Bỏ tiền thì cũng thôi đi, bỏ ra một tỉ có thể chỉnh người thành dáng vẻ mình muốn là được.
Nhưng mà, đã điều trị lâu như vậy rồi, ông cụ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, và cũng chẳng lừ đừ, trái lại cứ điên điên khùng khùng, lúc tốt lúc xấu.
Tư Trường Thịnh bị giày vò kinh khủng, nhưng cuối cùng mục đích của ông ta thì vẫn chưa đạt được.
Ông ta đã hao hết kiên nhẫn rồi.
Nhà họ Tư này, chỉ có thể là của ông ta.
Từ nhỏ đến lớn, ông ta sống ở nhà họ Tư, hưởng thụ sự xa hoa ở nhà họ Tư, đồng thời cũng gánh vác nguy hiểm và trách nhiệm của nhà họ Tư, nhất là sau khi ông cụ đổ bệnh, nhà họ Tư do một mình ông ta gánh vác.
Một gia tộc lớn như nhà họ Tư, có thể đứng sừng sững không đổ ở Kinh Thành, thì đúng là bởi vì ngày xưa ông cụ kiên cường khí phách, cực kỳ có sức uy hiếp.
Nhưng ông cụ đã già rồi.
Sau này, chắc chắn sẽ là việc của thế hệ bọn họ.
Ông ta bỏ công bỏ sức, lúc ông cụ đổ bệnh, ông ta đã gánh vách trọng trách của cả nhà họ Tư. Để ngăn tin tức ông cụ đổ bệnh bị lộ ra ngoài, ông ta đã chạy đông chạy tây, tiêu tốn bao nhiêu là nhân lực, vật lực cùng tài chính.
Nhưng kết quả thì sao?
Tư Thành chỉ về vào một lúc nào đó, rồi làm một ít hành động dựa trên nền tảng cố gắng của mình, liền được gọi là cứu tinh của nhà họ Tư, tương lai của nhà họ Tư.
Nếu không có sự kiên trì và cố gắng của mình từ trước đến nay, Tư Thành có thể dễ dàng xoay chuyển cục diện như thế à?
Nhà họ Tư gia đại nghiệp đại, gây thù chuốc oán cũng nhiều.
Nếu không có ông ta vất vả vận hành từ đầu đến chân, nhà họ Tư đã bị những kẻ thù như hổ rình mồi kia phân chia từ lâu rồi.
Làm gì còn đến lượt Tư Thành đi ra hí hoáy cơ chứ?
Tư Thành là may mắn…
Không, để mà nói chính xác thì là anh là có tâm cơ, cố tình ra tay ở thời khắc mấu chốt, rồi làm như anh giỏi lắm vậy.
Nhưng chính vì Tư Thành từ nhỏ đã ở bên ngoài chịu vất vả, nay anh lại có chút bản lĩnh, ông cụ Tư liền xem nhẹ cố gắng của mình và muốn giao tương lai của nhà họ Tư cho Tư Thành.
Chuyện này công bằng với mình sao?
Từ sau khi cậu hai ra nước ngoài, Tư Trường Thịnh toàn nghĩ rằng, nhà họ Tư là của ông ta, và cũng chỉ có thể là của ông ta.
Cho dù Tư Thành đã về, ông ta cũng chẳng coi ra gì, không để vào mắt.
Một đứa em vừa từ nước ngoài về thôi mà, cho dù có tí bản lĩnh thì làm sao nào?
Có thể bì được với con trưởng được nuôi nấng ở nhà chắc?
Tư Trường Thịnh tin chắc rằng, người thừa kế của nhà họ Tư là ông ta và ông ta cũng ngầm thừa nhận coi nhà họ Tư là của mình.
Đi đến đâu, người khác đều phải gọi ông ta một tiếng cậu cả Tư, tiếp đãi ông ta như tiếp đãi người nắm quyền ở nhà họ Tư, ban đầu ông ta còn chột dạ, nhưng về sau thì ông ta vui vẻ chấp nhận, rồi đến bây giờ thì ông ta nghĩ đó là điều đương nhiên, ông ta nghĩ không có ai thích hợp ngồi vào vị trí này hơn ông ta.
Nhưng cuối cùng, ông cụ lại chọn đứa con trai út vừa được tìm về, rồi còn xem nhẹ mình?
Đến cả bác sĩ mà Tư Thành mời tới chữa bệnh cho ông cụ, cũng muốn mình bỏ tiền, ông cụ không cảm thấy thế là thiệt cho mình, trái lại còn coi đó là điều đương nhiên.
Tư Trường Thịnh hận.
Bữa cơm này, Hạ Phương ăn rất vui vẻ.
Dù sao thì, nhà họ Tư cơm ngon đồ ăn ngon, lại còn món nào cũng là món cô thích nữa.
Tư Thành ngồi bên cạnh rất là lịch sự, anh liên tục gắp đồ ăn cho cô, Thu Vãn Vân cũng rất khách khí, tiếp đãi các kiểu.
Đến cả ông cụ cũng thường ghét bỏ mà gắp cho cô mấy đũa, ngoài miệng thì bảo: “Thần y Tiết, nhà chúng tôi cũng chỉ có mấy món như này thôi, cô phải ăn nhiều lên một tí mới được, tôi thấy cô gầy đấy…”
Nhưng ánh mắt lại tràn đầy ghét bỏ.
Hạ Phương nhìn số đồ ăn chất thành núi nhỏ trong bát, cô chỉ hận bụng mình không đủ to, chưa ăn bao nhiêu cô đã no rồi.