Chương 489 thậm chí còn đánh đập bà ấy.
Hạ Phương đi cùng Tư Thành đến nhà họ Tư, Tư Trường Thịnh và Thu Vãn Vân cùng tiếp đãi cô.
Sức khỏe của Thu Vãn Vân đã chuyển biến tốt lên, khí sắc cũng tốt hơn nhiều, khoảng thời gian này bà ấy không còn tới viện điều dưỡng nữa, mà luôn ở nhà họ Tư.
Ý của Tư Trường Thịnh là, ông cụ đối xử tốt với Thu Vãn Vân, để bà ấy ở nhà chăm sóc ông cụ và cũng nhân cơ hội này làm thân với ông cụ, rồi nghĩ cách để ông cụ nhả ra, thay đổi di chúc.
Ngoài miệng Thu Vãn Vân sảng khoái đồng ý, nhưng trên thực tế, mỗi ngày bà ấy đều tận tâm tận lực chăm sóc cho ông cụ, không bao giờ nhắc đến cái khác.
Tư Trường Thịnh đã ép Thu Vãn Vân đi thăm dò ông cụ không chỉ một lần, nhưng bởi vì Thu Vãn Vân uống thuốc của Hạ Phương xong, sức khỏe đã hồi phục được nhiều, vì thế bà ấy rất tin tưởng Hạ Phương và không nghi ngờ cô một tí nào.
Bà ấy một lòng nghĩ về việc chăm sóc tốt cho ông cụ, rồi đợi nghỉ hè con gái về, bà ấy sẽ để Hạ Phương chữa bệnh cho con gái.
Làm gì còn tâm tư đi hại người.
Huống hồ, ông cụ đối xử với bà ấy tốt thật sự.
Bà ấy không thể hại ông cụ.
Cho nên, những đồ mà Tư Trường Thịnh bảo bà ấy cầm lấy cho ông cụ ăn, bà ấy đều vứt hết, hương mà ông ta bảo bà ấy đốt, bà ấy cũng đổi hết, bà ấy còn tìm đủ loại cớ nói là làm mất rồi.
Ban đầu Tư Trường Thịnh muốn là, cho Thu Vãn Vân lấy danh nghĩ chăm sóc ông cụ, rồi để bà ấy âm thầm bỏ thuốc mạnh cho ông cụ uống.
Cho dù chỉ là thuốc mê gì đó thì cũng tốt, chỉ cần có thể làm cho thần chí ông cụ không tỉnh táo, rồi sửa lại di chúc, thế thì mục đích của ông ta sẽ đạt được.
Nhưng đã qua nửa tháng, Thu Vãn Vân vẫn chưa có một tí hành động nào.
Khoảng thời gian này, Tư Trường Thịnh vẫn đang cố gắng lôi kéo quan hệ, âm thầm mưu đồ chuyện soán vị, ông ta chỉ còn chờ bên Thu Vãn Vân có hiệu quả là ông ta có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng Thu Vãn Vân lại không chịu nghe lời ở ngay thời điểm mấu chốt, Tư Trường Thịnh tức lắm.
Mấy hôm nay, ông ta đã cảnh cáo Thu Vãn Vân không ít lần, thậm chí còn đánh đập bà ấy.
Nhưng từ đầu đến cuối Thu Vãn Vân vẫn lãnh đạm, dầu muối không ăn, dáng vẻ lạnh nhạt như nước, làm cho Tư Trường Thịnh tức đến nỗi nổi giận đùng đùng.
Khổ nỗi, khoảng thời gian này bà ấy sống ở nhà, Tư Trường Thịnh không tiện ra tay quá ác, bằng không, nếu mà bị ông cụ phát hiện thì chắc chắn người gặp xui xẻo sẽ là ông ta.
Không nhận được sự phối hợp của Thu Vãn Vân, Tư Trường Thịnh bắt đầu cảm thấy bà ấy chướng mắt, ông ta nghĩ mọi cách hòng đuổi bà ấy đi, để tránh việc bà ấy phá hỏng kết hoạch của mình.
Chỉ có điều, khoảng thời gian này sức khỏe Thu Vãn Vân đã chuyển biến tốt, bà ấy lại nói với ông cụ Tư rằng, vì về nhà ăn uống ngủ nghỉ đều khá thoải mái, nên sức khỏe mới được bình phục.
Ông cụ Tư cao hứng một cái, ông cụ liền bảo Thu Vãn Vân từ nay về sau đừng chuyển ra ngoài nữa, cứ sống ở nhà đi. Ông cụ nói ngay trước mặt Tư Trường Thịnh.
Làm gì có ai có nhà đẹp không ở, lại cứ đòi đi đến cái chỗ lạnh lẽo như viện điều dưỡng chứ?
Trước đây là tự Thu Vãn Vân muốn đi, ông cụ không giữ được, giờ bà ấy muốn ở lại, tất nhiên là ông cụ vui vẻ đồng ý rồi.
Tư Trường Thịnh tức gần chết, tối qua ông ta lại đánh Thu Vãn Vân một trận để trút giận, thậm chí ông ta còn đưa phụ nữ bên ngoài về nhà, rồi ôm hôn ngay trước mặt Thu Vãn Vân.
Hôm nay lúc tiếp đón Hạ Phương, sắc mặt Thu Vãn Vân rõ ràng không được tốt cho lắm.
Hạ Phương đã nhìn ra vấn đề, nhưng cô không nhiều lời, cô chỉ lén bắt mạch cho bà ấy, rồi lại nhét cho bà ấy một lọ thuốc.
“Thần y Tiết, tình hình của bố tôi thế nào? Đã lâu thế rồi, sao trí nhớ của ông ấy vẫn lúc tốt lúc xấu?”
Thấy Hạ Phương kiểm tra cho ông cụ Tư, Tư Trường Thịnh đứng bên cạnh gấp đến nỗi đi qua đi lại.