Chương 484 Tô Tử Nguyên!
Nội tâm của Triệu Nhược Văn đang đánh nhau bồm bộp, khuôn mặt không được đẹp kia đã viết đầy vẻ hoảng hốt.
Hạ Phương cầm bát thuốc đó, thổi thổi, đôi mắt to xinh đẹp như có như không liếc Triệu Nhược Văn: “Trợ lý Triệu, sao cô không nói nữa? Kinh hãi quá à?”
“Không, không phải…” Triệu Nhược Văn toát mồ hôi lạnh, nghe thấy lời Hạ Phương nói, cô ta vội vàng tỉnh táo lại, lúng túng nhìn Hạ Phương một cái, rồi lại né tránh ánh mắt cô: “Em chỉ kính phục sư thúc quá thôi.”
“Kính phục đơn thuốc tôi kê, suýt thì làm cô giáo cô trở thành người tàn phế à?” Hạ Phương cười nhạo.
Triệu Nhược Văn chột dạ, cô ta hoảng hốt không biết để tay ở đâu nữa: “Làm, làm gì có chuyện đó? Thuốc mà sư thúc kê, chắc chắn là thuốc tốt nhất…”
“Cho nên, không phải phương thuốc tôi kê có vấn đề, mà là thuốc cô bốc có vấn đề?” Hạ Phương nói xong, cô để bát thuốc lên bàn rồi đẩy một cái.
“Cạch…” một tiếng, nước thuốc tràn ra, cả căn phòng bao phủ một bầu không khí căng thẳng.
“Em, em không có. Sư thúc, em thật sự không biết gì cả.” Triệu Nhược Văn căng thẳng nhìn Hạ Phương, sau đó cô ta nói với Ngụy Thung: “Cô giáo ơi, em trung thành và tận tâm với cô, em thật sự không có làm chuyện gì có lỗi với cô…”
Ngụy Thung cười nhạt: “Thế cô căng thẳng như vậy làm gì?”
“Em…”
“Nếu đó không phải vấn đề ở cô, vậy cô nói cho tôi biết, tại sao tôi uống thuốc này vào, cơ thể không những không khỏe lên, trái lại chuyển biến xấu qua từng ngày?” Giọng Ngụy Thung sắc bén, ánh mắt như thể muốn giết Triệu Nhược Văn vậy.
Triệu Nhược Văn sợ đến mức lùi về sau hai bước, vành mắt phiếm hồng: “Em thật sự không biết sẽ như thế này, em tưởng, tưởng thuốc này như thế, em…”
Triệu Nhược Văn còn chưa nói xong, đối diện với ánh mắt âm trầm của Hạ Phương, cô ta mệt mỏi dựa vào tường.
“Em thề, em thật sự không có động tay động chân vào thuốc này.”
“Không phải cô, thế là ai?” Hạ Phương đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Triệu Nhược Văn, cô khí thế mạnh mẽ, khiến cho Triệu Nhược Văn khó thở, cô ta chỉ có thể cắn môi, cả người run rẩy.
“Em, em không biết, em thật sự không biết…”
“Cô không nói cũng được, tôi có cách tra ra.” Nét mặt Hạ Phương trầm xuống: “Nhưng cô phải nghĩ cho kỹ, đợi đến khi tôi điều tra ra, kết cục của cô là gì.”
Triệu Nhược Văn lắc đầu nguầy nguậy, xoắn tay lại vào nhau, nhìn ánh mắt thất vọng của Ngụy Thung, rồi lại nhìn sang ánh mắt sắc bén kia của Hạ Phương, cuối cùng cô ta nhắm mắt lại, tuyệt vọng nói: “Em, em thật sự không biết thuốc này có vấn đề gì, chỉ là, hôm đó đi bốc thuốc, em gặp một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, cô ta bảo cô ta là bạn của cô, cô ta mời em đi uống một bữa trà chiều đắt tiền, rồi lại tặng em chiếc vòng tay vàng đẹp, nói là cảm ơn em đã chăm sóc cô trong thời gian qua…”
“Sau đó, cô ta kể rất nhiều chuyện trước đây giữa cô ta và cô giáo, cô ta cũng hỏi em rất nhiều chuyện liên quan đến cô, toàn là những chuyện nhỏ nhặt thôi, em nghĩ cô ta là bạn tốt của cô. Xuất phát từ sự quan tâm giữa bạn bè nên mới hỏi những cái đó, nên, nên em chưa nghĩ kỹ đã kể hết.”
“Sau đó, em quay lại cửa hàng thuốc thì thuốc đã bốc xong, cô ta lại cho em một khoản tiền, nói là để em mua ít đồ ăn ngon cho cô, chăm sóc cô thật chu đáo, em tưởng cô ta là bạn tốt của cô, bởi vì từng có mâu thuẫn với cô, không tiện tới thăm cô nên mới làm như vậy, em thật sự không biết gì hết…”
Nói xong, Triệu Nhược Văn ngồi liệt dưới sàn, mặt đầy nước mắt.
Nhưng Hạ Phương lại không thấy cô ta đáng thương.
Không vượt qua được cám dỗ, dễ dàng bị người khác mua chuộc, bị bán còn giúp người ta đếm tiền, đồng đội heo sẽ chỉ khiến cho người ta thấy đáng ghét.
“Cô… cô…” Ngụy Thung tức đến nỗi lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai trợn trợn tròn.
“Tô Tử Nguyên!” Cô ấy nghiến răng nói một câu, ánh mắt tràn ngập căm hận.
Cô ấy đã không so đo chuyện trước kia với Tô Tử Nguyên rồi, thế mà đối phương còn dùng thủ đoạn hèn hạ để hại mình, độc ác đến cực điểm!