Chương 481 Cuối cùng lựa chọn im lặng ăn cơm.
- Trang Chủ
- Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
- Chương 481 Cuối cùng lựa chọn im lặng ăn cơm.
Cô gái ở ngoài cửa, dáng người không cao, khuôn mặt tròn tròn, thoạt nhìn hơi ú nu trẻ con, đôi mắt lại rất nhỏ.
Đáng ra phải là một khuôn mặt đầy thịt đáng yêu, nhưng vì đôi mắt đó, nhan sắc hạ giá ghê gớm, nhìn trông hơi xảo quyệt với tiểu nhân.
Hạ Phương liếc Ngụy Thung một cái, cô hơi không hiểu cô ấy dùng người kiểu gì vậy.
Loại người này, tướng mạo trông không đứng đắn, nhìn một cái là biết không phải loại tốt đẹp gì rồi, thế mà cô ấy còn cho làm trợ lý…
Nhưng Hạ Phương đã biết luôn ngay sau đó.
Bởi vì, cô gái này vô cùng biết ăn nói, rất giỏi dỗ cho người ta vui vẻ.
Hơn nữa, làm việc thì đặc biệt tích cực và chủ động.
Đi vào một cái là rót cho Hạ Phương và Ngụy Thung một cốc nước ấm trước, sau đó ân cần đi tới bên cạnh Ngụy Thung, bỏ ống hút vào cốc nước rồi đưa đến trước mặt Ngụy Thung: “Cô ơi, uống chút nước trước cho nhuận cổ.”
“Tối qua lúc em về cô vẫn ổn mà, sao đột nhiên lại thành ra thế này? Vết thương của cô sao rồi, em mang thuốc tới rồi đấy, cô giáo đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ăn một ít trước rồi uống thuốc, uống thuốc vào thì sẽ khoẻ lên.”
Nói xong, cô ta lấy thuốc ra, rồi lại mỉm cười chào Hạ Phương: “Vị này là sư thúc phải không? Em thường nghe cô giáo nhắc đến sư thúc, cô ấy bảo sư thúc có nhan sắc nghịch thiên, vũ đạo còn xuất sắc hơn, không ngờ hôm nay em lại được gặp, đúng là đẹp như tiên nữ, đẹp như cô giáo em.”
“Sư thúc, cô giáo đã ăn cơm chưa? Em đi mua ít cháo nhé?”
Sau khi vào phòng, Triệu Nhược Văn nói luôn mồm, dáng vẻ đầy nhiệt tình lại khiến cho người ta không thể từ chối.
Nhưng lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, sau đó Tư Thành đẩy cửa đi vào, anh đang cầm một cái túi.
“Em tư bảo em chưa ăn cơm? Đừng để bụng đói nhá… anh mang cơm vào cho em đây, em ăn một ít nhé?” Tư Thành nói xong, anh để cái túi lên bài, rồi lấy ra một hộp cơm, một hộp cháo.
“Em tư đâu?” Hạ Phương nghi hoặc hỏi.
Tư Thành mặt không đỏ tim không loạn trả lời: “Cậu ấy có việc bận nên về trước rồi.”
Ngoài cửa, Lăng Nhất Nam “có việc bận nên đã đi về trước” bị Tư Thành chặn ngoài cửa không cho vào, đang đầy sửng sốt.
Câu này thật sự do anh hai cậu nói sao?
Sao anh ấy lại đổi trắng thay đen như vậy?
Rõ ràng là Tư Thành không cho mình vào, bảo rằng Hạ Phương đang bận chăm sóc người bệnh, không tiện tiếp mình, sao lại biến thành mình có việc bận rồi vậy?
“Ừm, anh ăn chưa?” Thấy Tư Thành mở hộp cơm ra, mùi thơm bay vào mũi, Hạ Phương không kìm được nuốt nước miếng.
“Em ăn trước đi, lát nữa anh ra ngoài ăn cũng được.” Tư Thành bày đồ ăn lên bàn, đưa đũa cho Hạ Phương.
“Ừm, em đút cho Ngụy Thung ăn trước đã.” Hạ Phương bỏ đũa xuống, cầm bát cháo lên.
“Sư thúc, chị ăn cơm đi, em đút cho cô giáo ăn cũng được, em làm cho.” Triệu Nhược Văn nói xong đã đi lên, giành lấy bát cháo trong tay Hạ Phương, cô ta cười tít mắt đi đến trước mặt Ngụy Thung: “Cô giáo đói lắm rồi đúng không? Em bón cho cô ít cháo nhé.”
Nói xong, Triệu Nhược Văn đã bắt đầu mở hộp cơm ra, cô ta vừa thổi vừa bón cho Ngụy Thung.
Đừng nói là Hạ Phương, ngay cả Tư Thành nhìn vào cũng cảm thấy cô học trò này của Ngụy Thung rất có tâm, lại còn vừa hiếu thảo vừa hiểu chuyện, tích cực chủ động, còn nhiệt tình.
Dáng vẻ hồn nhiên kia, hoàn toàn không nhìn ra cô ta có tâm tư xấu gì.
Hạ Phương với Tư Thành đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn im lặng ăn cơm.
Cô đói thật, cô ăn từng miếng to, khuôn mặt tràn ngập thỏa mãn.
Chỉ là cô nhanh no, phần cơm Lăng Nhất Nam mua nhiều quá, Hạ Phương ăn được một nửa đã no rồi.
Cô để hộp cơm xuống, nhìn Tư Thành rồi hỏi dò: “Cậu Thành, hay là anh ăn nốt chỗ này đi?”
Chủ yếu là, tạm thời cô chưa thể rời khỏi đây, nếu không cô đã chẳng ăn hộp cơm này, mà sẽ ra ngoài ăn đồ ăn ngon với Tư Thành.
Cứ tưởng Tư Thành sẽ từ chối, dù sao cơm này cô ăn còn thừa mà.
Ai biết Tư Thành lại mỉm cười cầm lấy hộp cơm: “Ừm, còn nhiều thế này, không được lãng phí.”