Chương 475 Ngụy Thung sao rồi
Anh hai?
Chị họ Hạ?
Hạ Phương và Tư Thành không hẹn mà cùng nhìn sang đối phương, họ đều nhìn thấy nghi vấn trong mắt đối phương.
Vẫn là Tư Thành bại trận trước, anh liếc đôi mắt đào hoa nhìn Lăng Nhất Nam đang ngu ngơ, anh miễn cưỡng cười nói: “Anh cũng không biết, chị dâu cậu trở thành chị họ cậu lúc nào đấy?”
Lăng Nhất Nam không nhịn được rùng mình một cái, cả người cứng ngắc.
Ánh mắt này của anh hai, đáng sợ quá.
Cậu ấy chỉ mới đi ra ngoài có mười mấy hai mươi phút, rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Không, không đúng…
Anh hai vừa nói cái gì cơ?
“Chị, chị, chị dâu?”
Đùa gì vậy?
Chị họ Hạ chính là người chị dâu thần bí trong truyền thuyết của cậu ấy hả?
Cái vị nhà thiết kế kiêm chủ tịch của LM mà làm cho anh ba suốt ngày không khống chế được cứ phải nhắn tin khen một lượt trong nhóm đó hả?
Này, này…
Lăng Nhất Nam ngây người.
Cậu ấy nhớ ban đầu lúc cậu ấy bắt chuyện với Hạ Phương, cô đã thẳng thắn nói với cậu ấy rằng, cô đã kết hôn rồi, cô còn mở ảnh giấy chứng nhận kết hôn trong điện thoại ra trước mặt mình.
Nhưng lúc đó cậu ấy không chú ý nhìn.
Thật sự là Hạ Phương quá trẻ, mỗi lần gặp cô, cậu ấy đều không thể liên kết cô với một người phụ nữ đã kết hôn lại với nhau.
Cho nên, theo bản năng cậu ấy đã chọn quên đi thông tin cô bảo là đã kết hôn, rồi trùm suy nghĩ chủ quan của mình vào đó.
Giờ lại bảo cậu ấy, cô không chỉ đã kết hôn, đối tượng kết hôn của cô còn là anh hai của cậu ấy?
Chuyện này thật sự…
Ảo ma ca đa na quá thể!
“Đây chính là em tư mà anh với sếp Xuyên thường xuyên nhắc đến đấy à?” Hạ Phương mỉm cười, cô nhô đầu ra khỏi lòng Tư Thành, thản nhiên liếc mắt nhìn Lăng Nhất Nam một cái: “Đúng là duyên phận.”
Duyên phận?
Từ này làm Tư Thành nhíu mày bất mãn.
“Em trở thành chị họ cậu ấy từ lúc nào vậy?” Lúc Tư Thành nói câu này, rõ ràng là giọng anh có hơi buồn bực.
Hạ Phương sờ sờ mũi, ho khan hai tiếng: “Cậu ấy là bạn của em họ em, lần trước em đến trường em họ, vô tình gặp cậu ấy, sau đó lại trùng hợp gặp được ở Giang Lâm.”
Tư Thành nhíu mày: “Ồ?”
Hạ Phương ngẩng mặt lên, nét mặt bình thản.
Tư Thành nhéo má cô: “Xem ra sau này anh phải tìm cơ hội đưa em đi làm quen với người bên cạnh anh.”
Nhìn đi, đầu tiên là Sở Lâm Xuyên, giờ lại là Lăng Nhất Nam, toàn nhân lúc anh không chú ý, lén làm quen với Phương bảo bối của anh.
Dẫn đến bây giờ Sơ Lâm Xuyên cũng không chịu gọi chị dâu, cứ suốt ngày gọi sếp Phương sếp Phương, coi anh như không tồn tại đấy à?
“Nghe theo cậu Thành ạ.” Hạ Phương ngoan ngoãn phối hợp, nịnh Tư Thành.
“Ngụy Thung sao rồi?” Tư Thành không muốn tiếp tục ở lại đây, anh chuyển đề tài: “Dẫn anh đi xem?”
Lúc này Hạ Phương mới nhớ đến mục đích mình tới dây, cô vội vàng kéo tay Tư Thành: “Em suýt thì quên, có khi chị ấy tỉnh rồi đấy, đi thôi.”
Vì thế, Hạ Phương kéo Tư Thành đi luôn dưới ánh nhìn của Lăng Quân Hạc và Lăng Nhất Nam.
Lăng Nhất Nam vẫn loáng thoáng nghe thấy Hạ Phương đang hỏi: “Không phải anh nói bận xong mới tới à? Sao nhanh thế…”
Tư Thành trả lời đầy tình cảm: “Một đêm không gặp, nhớ nàng như điên.”