Chương 466 Cậu Thành là tốt nhất.
“Cứ tưởng cậu Thành đã ưu tú lắm rồi, giờ mới phát hiện, sự ưu tú của cậu Thành vượt xa dự liệu của em.”
Tư Thành cười nhẹ: “Này đã là ưu tú rồi hả?”
Hạ Phương nhướng mày: “Xem ra cậu Thành còn có thể siêu hơn à?”
“Anh cứ lo lái nhanh quá em sợ, giờ xem ra, anh đã nghĩ nhiều rồi nhỉ?”
Hạ Phương mỉm cười: “An toàn là số một.”
Ý là dưới tình huống có thể bảo đảm an toàn, lái bao nhiêu km/h cũng không thành vấn đề.
Chí ít, bản thân cô làm như vậy đấy.
Rất rõ ràng, từ khóe miệng hơi nhếch lên của cô, Tư Thành đã get được ý ở câu nói này.
Anh lập tức giẫm chân ga và cho xe lao nhanh qua những khúc cua trên con đường ra sân bay rộng rãi.
Đi như này có cảm giác như đang đi đua xe vậy, khiến Hạ Phương cảm thấy mình như đang bay.
Cho dù tính năng xe cực tốt, nhưng chạy ở tốc độ này thì vẫn hơi lắc.
Sau khi đi qua bảy tám khúc cua, Tư Thành giảm tốc độ xuống, anh cúi đầu nhìn Hạ Phương rồi nói: “Sảng khoái không?”
Hạ Phương mỉm cười, mặt tỉnh bơ: “Đúng là chỉ có cậu Thành mới có thể làm em sảng thoái như này.”
Vừa nói xong câu này, Hạ Phương liền hối hận.
Cô đang nói cái gì vậy?
Rõ ràng câu này có nghĩa khác mạnh hơn, được không hả?
Hạ Phương sốt ruột muốn chuyển đề tài, nhưng Tư Thành đã tiếp lời cô: “Cảm ơn đánh giá cao của Phương bảo bối, sau này anh nhất định sẽ tiếp tục dốc hết sức để mang đến cho em càng nhiều phục vụ chất lượng hơn nữa.”
Tư Thành nhấn mạnh hai chữ phục vụ, nụ cười bên môi anh lẳng lơ ghẹo người, nhưng lại làm Hạ Phương xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
Người đàn ông này, đáng ghét quá.
Quãng đường bốn mươi phút, Tư Thành lái rút còn hai mươi phút, vốn dĩ Hạ Phương cảm thấy đi nhanh quá, cô muốn ở bên Tư Thành thêm lúc nữa, nhưng vì câu nói kia của mình, nó làm cô chỉ hận không thể chớp mắt bay đến sân bay luôn.
Xấu hổ đấy, được chưa?
“Đến nơi gọi điện cho anh nhé, trên đường đi chú ý an toàn, bất kể có xảy ra chuyện gì, em nhớ phải báo cho anh đầu tiên, được không?” Trước khi xuống xe, Tư Thành xoa đầu Hạ Phương, khàn giọng nói.
“Hai ngày nữa anh làm xong việc bên này sẽ qua tìm em, nhé?” Nói xong, anh hôn một cái lên má Hạ Phương: “Ngoan nhé, chăm sóc tốt cho bản thân.”
Hạ Phương mỉm cười gật đầu, cô cũng không ngại hôn lại anh luôn: “Em biết rồi, cậu Thành, anh cứ ở đây giải quyết công việc của anh, Kinh Đô là địa bàn của anh, anh còn lo em bị bắt nạt à?”
Tư Thành cười nói: “Cứ không ở bên cạnh em là anh không thể không lo cho em.”
Cô rất muốn nói, thật ra cô đánh đấm giỏi lắm, không hề kém anh đâu.
Nhưng hiếm khi được tận hưởng cái cảm giác được người ta cưng chiều yêu thương lo lắng, cô chỉ muốn ngoan ngoãn tận hưởng.
“Cậu Thành là tốt nhất.”
Khi Hạ Phương tới căn hộ của Ngụy Thung thì đã là hơn ba rưỡi đêm.
Cô không dám chậm trễ một khắc nào, xuống máy bay là tới đây luôn.
Nhà Ngụy Thung có lưu vân tay của cô rồi, Hạ Phương dễ dàng mở cửa vào, đi vào phòng Ngụy Thung thì thấy Ngụy Thung đang nằm trên giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cả người chật vật không chịu nổi, cô ấy đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Hạ Phương bắt mạch cho cô ấy, thì phát hiện Ngụy Thung yếu đến mức dọa người.
Cô cắn răng, thấy Ngụy Thung dần tỉnh lại rồi nhìn mình với vẻ mặt áy náy và tự trách, cô không nhịn được mắng: “Lúc em đi chị đã đồng ý với em thế nào?