Chương 92
– anh Xuân, bộ hôm nay nhà có tiệc hay sao mà em thấy nhiều người quá vậy ạ?
Mạch Kỳ ngồi cạnh lò bếp nóng, tò mò ngó ra ngoài nhà trước xong lại quay sang Thiên Dạ đang đun nước hỏi. Nhà ông hội đồng thuộc tầng lớp giàu có nên mở tiệc thường xuyên, nhưng hiếm khi em thấy đông như thế.
– Ừm, hôm nay chào đón cậu cả với cậu ba đi du học về nên ông bà mở tiệc lớn.
– Hai người đó là ai vậy ạ? em chưa nghe nhắc tới.
– Em mới vào làm nên không biết, cậu cả tên Hắc Xuyên, là con của bà lớn từ nhỏ đã có tính tự lập rồi. Còn cậu ba tên Tự Kiên, trong nhà thường gọi là Long Kiên, con của bà ba. Hai cậu ấy đều giống nhau ở cái tính tự lập nên từ nhỏ ông đã cho hai người họ đi du học.
Mạch Kỳ chăm chú nghe Thiên Dạ giải thích nửa hiểu nửa không, tay gõ gõ vào cạnh bàn như muốn hỏi thêm gì đó.
– Hai cậu bằng tuổi nhau hả anh?
– Không, cậu cả năm nay chắc độ cũng 18 tuổi rồi, còn cậu ba Kiên thì nhỏ hơn cậu cả 3 tuổi.
– Ơ thế sao cậu hai không đi học? nếu so về tuổi tác thì cậu hai lớn hơn cậu ba mà.
– Bởi vì sức khỏe của cậu hai yếu nên bà hai mới xin ông không cho cậu đi học xa.
À chuyện cậu hai Thanh Tông hay bệnh, yếu trong người vì sao thì cái này Mạch Kỳ biết. Bà hai vốn sức khỏe yếu, ảnh hưởng nhiều đến Thanh Tông. Còn chưa nói đến do cậu hai sinh non thiếu tháng nữa, đó là lý do vì sao là con trai nhưng cậu yếu ớt hay bệnh.
– Vậy em có thể ra ngoài đó chơi không?
Dù sao Mạch Kỳ cũng chỉ mới 10 tuổi, tâm hồn trẻ con nên em rất thích những nơi nhộn nhịp. Nhưng còn chưa kịp chạy đi Mạch Kỳ đã bị Thiên Dạ kéo lại rồi.
– Không, Mai. Chúng ta là phận tôi tớ. Những nơi đó chúng ta không được xuất hiện. Với lại em cũng còn nhỏ lắm, tốt nhất không nên ra đó.
– Nhưng sao cha anh được ra?
Không chỉ cha Thiên Dạ mà còn có vài người làm lớn tuổi nhìn có vẻ đã làm việc ở đây rất lâu được vào nhà trên, nhưng chỉ là bê đồ ăn và dọn dẹp thôi.
– Bởi vì cha anh là quản gia, là người thân cận của ông hội đồng. Còn những người làm kia là do họ lớn tuổi, có nhiều kinh nghiệm nên mới được bưng đồ ra đó.
Mạch Kỳ nghe Thiên Dạ nói, gật gật đầu rồi lại lắc đầu. Em vẫn muốn ra đó, bên ngoài nhộn nhịp lắm, có tiếng nhạc du dương nghe rất êm tai nữa.
– Em muốn ra thì đợi thêm vài năm nữa đi, lớn hơn chút sẽ được thôi.
– Vậy sao anh Xuân không ra? anh Xuân lớn rồi mà.
Đúng là tính đến tuổi hiện tại thì Thiên Dạ đã 15, anh bằng tuổi với cậu ba Kiên. Nhưng Thiên Dạ không nỡ để Mạch Kỳ ở đây một mình nên mới ở lại cùng em, chứ đáng ra mọi khi anh được lên nhà trên phụ giúp mọi người rồi.
– Tại anh không thích, trên đó ồn lắm. Làm sai chút thôi sẽ bị trách phạt.
Không hiểu sao đột nhiên Mạch Kỳ rùng mình một cái sau khi nghe Thiên Dạ nói. Từ lúc về đây tới giờ em chưa bị rầy la lần nào hết vì công việc của Mạch Kỳ khá nhẹ, chủ yếu là gọi các cậu dậy, chuẩn bị nước cho các cậu hay đem đồ ăn, chăm sóc vật cho các cậu thôi. Họ bảo gì thì em làm náy, với cả nhưng gì họ sai bảo cũng là việc vật nên Mạch Kỳ làm rất tốt. Nhất là cậu hai Thanh Tông, cậu hay khen em lắm, còn cho kẹo Mạch Kỳ nữa.
Không chỉ cậu hai mà còn có cô hai Xích Âm, mỗi tội cô đi học nên ít về nhà. Mà mỗi lần về là đều có quà cho em, riếc rồi Thiên Dạ còn chọc em giống công tử hơn người ở đấy.
– Út Mai, em ở đây chơi chút nhé. Anh đi đem trà lên cho ông rồi xuống đây với em, nhớ là không được đi lung tung đấy.
Thiên Dạ cầm khay trà nóng hổi ra, đưa cho Mạch Kỳ vài cái bánh ngọt như đang dụ dỗ em, dặn dò vài câu xong đem trà rời đi. Mà Mạch Kỳ cũng biết nghe lời lắm, có đồ ăn ngon là em ngoan ngoãn ngồi yên 1 chỗ liền à.
Nhưng ngồi được một lúc vẫn chưa thấy Thiên Dạ quay lại, Mạch Kỳ ăn cũng gần hết bánh rồi, mong ngóng nhìn về phía nhà trước. Em tò mò muốn ra xem thử vội bước xuống ghế đi đến cạnh cửa nhìn ra. Nhưng khi nhớ tới lời Thiên Dạ căn dặn thì Mạch Kỳ liền lùi lại.
Thôi vậy, em không ra đó nhưng đứng đây nhìn cũng được. Nếu đúng với suy đoán của Mạch Kỳ, cậu cả và cậu ba trở về đây mà không đi du học nữa thì sắp tới ngoài chăm lo cho cậu hai, cậu tư và cậu út ra em sẽ chăm thêm 2 người nữa là cậu cả và cậu hai.
Tự nhiên nghĩ tới đây Mạch Kỳ thấy hơi mệt trong người rồi, một lượt chăm lo cho năm người, em cũng đâu có ba đầu sáu tay. Nhưng hồi mới vào ông lớn có bảo em nhỏ nên làm việc nhỏ, chỉ cần hầu các cậu thôi, không cần phải nấu nướng gì cả. Tính ra cũng nhàn.
– Này nhóc con, mày là ai vậy?
Đang mãi mê suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng người gọi khiến Mạch Kỳ có chút giật mình quay sang tứ phía tìm kiếm người phát ra giọng nói. Lúc đầu em còn tưởng là Xuân Dạ cơ, nhưng không phải. Bạn có biết trang tr𝐮𝓎ện + T r ù 𝑚 T r 𝐮 𝓎 ệ n.Vn +
– Anh là ai vậy…?
_______________________________
Số tuổi của từng nhân vật mình để ở đây cho mọi người không phải khó hiểu nha:
+ Mạch Kỳ: 8-15-18
+ Hắc Xuyên ( cậu cả) 16-23-26 => lớn hơn Mạch Kỳ 8 tuổi
+ Thanh Tông ( cậu 2) 15-22-25 => lớn hơn Mạch Kỳ 7 tuổi
+ Long Kiên ( cậu 3) 13-20-23 => lớn hơn Mạch Kỳ 5 tuổi
+ Cung Vũ ( cậu 4) 12-19 -22 => lớn hơn Mạch Kỳ 4 tuổi
+ Võ Đạo ( cậu út) 12-19-22 => lớn hơn Mạch Kỳ 4 tuổi
+ Xích Âm: ( cô 2) 17-24-27 => lớn hơn Mạch Kỳ 9 tuổi
+ Thiên Dạ: 13-20-23 => lớn hơn Mạch Kỳ 5 tuổi
Số tuổi đầu là lần đầu tiên Mạch Kỳ xuất, ở giữa là lúc Mạch Kỳ chết còn cuối là dòng thời gian chính của mạch truyện nha.