Chương 52: Nói Hay Không Nói
Sở Quân Dật toàn thân cứng ngắc vẫn duy trì tư thế đẩy cửa.
“Đi thôi.” Cố Thành Chi nói xong liền xoay người đi, nhưng đi được vài bước thì phát hiện Sở Quân Dật không đi theo, hắn quay đầu lại nhìn thấy y vẫn còn cứng đờ đứng tại chỗ thì thở dài xoay người đi lại.
Kỳ thật, khi Sở Quân Dật nhìn thấy Cố Thành thì ở trong đầu vang lên tiếng chuông báo động, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại: Cố Thành Chi đã nghe được bao nhiêu?! Hắn đã nghe được bao nhiêu?
Cố Thành Chi đi tới đứng trước mặt Sở Quân Dật, thấy y không có phản ứng nào trực tiếp đưa tay qua nắm lấy tay của y kéo qua.
Tay bị nắm lấy Sở Quân Dật giật mình hoàn hồn ngay lập tức, thấy Cố Thành Chi đang đứng ngay trước mắt, vốn dĩ y sẽ theo bản năng lùi lại nhưng cố gắng kìm lại.
“Lạnh không?” Cố Thành Chi nhíu mày hỏi: “Sao tay của ngươi lại lạnh như vậy?”
“Ta không sao cả.” Sở Quân Dật đè nén bất an trong lòng.
Nghe Sở Quân Dật nói như vậy, Cố Thành Chi không tiếp tục truy hỏi y nữa, chỉ nắm lấy tay Sở Quân Dật kéo đi.
Sở Quân Dật nhìn bóng lưng Cố Thành Chi có chút xuất thần.
Đáng lẽ y phải nhận ra từ lâu rồi, bình thường chỉ hơi có động tĩnh chút xíu Cố Thành Chi đã tỉnh ngay rồi, vậy thì lúc bản thân mình rời giường Cố Thành Chi làm gì mà không phát hiện ra chứ.
Cố Thành Chi đi một lát liền ngừng lại.
Suốt một đường này Sở Quân Dật luôn thất thần, lúc Cố Thành Chi dừng lại y không có chú ý tới vì vậy mà đâm sầm vào lưng hắn.
Khi Cố Thành Chi xoay người ra sau thì thấy Sở Quân Dật vẫn đi về phía mình, hắn nhíu mày nhưng không nhắc nhở y, đợi đến khi Sở Quân Dật đụng vào người mình rồi hắn mới giơ tay lên giúp y xoa xoa cái mũi vừa bị đụng phải.
Sở Quân Dật hất tay Cố Thành Chi ra, liếc mắt nhìn hắn một cái trước khi đưa tay lên xoa xoa cái mũi bị đau của mình.
Khóe môi Cố Thành Chi hơi cong lên, hắn không nhiều lời chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Sở Quân Dật.
“Ngươi biết ta sẽ đi gặp Hổ Tử sao?” Sở Quân Dật thấy bốn phía xung quanh đều là cây cối, nói chuyện hẳn sẽ không bị nghe thấy cho nên ủ rũ lên tiếng hỏi.
“Không biết.” Lúc Sở Quân Dật rời giường Cố Thành Chi cũng tỉnh dậy, hắn có chút không yên lòng vì vậy mới đi theo y ra ngoài.
Sở Quân Dật gật gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi: “Vậy ngươi… nghe được bao nhiêu?”
“Ta nghe được hết toàn bộ.” Cố Thành Chi liếc mắt nhìn y một cái.
Sở Quân Dật: “…” Mình biết ngay mà!
“Ngươi cũng không làm chuyện xấu gì cả, bị nghe được thì có vấn đề gì đâu chứ.” Cố Thành Chi an ủi.
Sở Quân Dật há miệng, lời vừa đến bên miệng lại nuốt trở về, y không còn dũng khí hỏi lại hắn có tin chuyện chuyển thế hay không……
“Lát nữa ngươi thu dọn đồ đạc của mỉnh, ăn điểm tâm xong chúng ta phải tiếp tục lên đường.” Cố Thành Chi thấy Sở Quân Dật gật đầu, liền dắt y trở về.
Trong lòng Sở Quân Dật ngũ vị tạp trần, tư vị gì cũng có.
Oº°’¨๑۩۞۩๑¨’°ºO
Trang nhị gia dậy rất sớm, thấy Liễu tứ gia đã dậy liền cùng nhau đi đến bên giếng múc nước.
Không khí sáng sớm cực kỳ trong lành, bên giếng không có một ai, Trang nhị gia múc nước đổ vào trong chậu, vui vẻ rửa mặt, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Cố Thành Chi, Trang nhị gia cười chào hỏi: “Lão Cố, ngươi…” Lời còn chưa nói xong, nụ cười trên mặt trở nên cứng đơ, những lời tiếp theo đều mắc nghẹn trong cổ họng.
Cố Thành Chi nắm tay Sở Quân Dật đi thẳng đến bên giếng mới buông ra, vươn tay kéo lấy một thùng nước, kế đó hỏi: “Ngươi dùng xong chưa?”
Trang nhị gia thấy Cố Thành Chi chỉ vào chậu nước mình đang dùng thì vô thức gật đầu.
Cố Thành Chi vừa định lấy cái chậu đổ nước đi, Liễu tứ gia ở bên cạnh đưa cái chậu gỗ rỗng qua hắn, Cố Thành Chi nhướng mày cầm lấy.
Hai người rửa mặt và sửa soạn lại một tí, Cố Thành Chi đổ nước trong chậu ra, sau đó trả cái chậu không cho Liễu tứ gia.
Liễu tứ gia nghiêm mặt nhận lấy.
Toàn bộ quá trình Sở Quân Dật đều thất thần, Cố Thành Chi bảo rửa mặt thì y rửa mặt, bảo rời đi thì y liền đi theo Cố Thành Chi, căn bản không hề phát hiện vẻ mặt đầy quỷ dị của hai người bên cạnh.
Đưa mắt nhìn bọn họ đã đi thật xa, Trang nhị gia yên lặng quay đầu nhìn về phía Liễu tứ gia, hai người nhìn nhau không nói một lời nào cả, đều tự rửa mặt xong cũng lặng lẽ rời đi.
Mọi người dùng xong điểm tâm thì từ biệt với chủ nhà, lên xe ngựa chạy theo hướng đông ra khỏi thôn, Sở Quân Dật nhịn không được vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài.
Trước ngôi nhà tranh đã bày ra trận địa nào là hương án nến, giấy vàng chu sa, còn có một người phụ nữ mập lùn ăn mặc sặc sỡ đi vòng quanh Hổ Tử, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó.
Những người còn lại đứng thành vòng tròn vây quanh, phụ mẫu Hổ Tử, Lý Chính, hàng xóm, thậm chí cả phụ mẫu Lục Tử cũng đến, hai người đó thần sắc khác nhau nhìn chằm chặp vào Hổ Tử.
Hổ Tử vốn đang cúi đầu, nghe được tiếng xe ngựa chạy qua, khẽ nhúc nhích thân thể chậm rãi ngẩng đầu lên, khi mấy chiếc xe ngựa chạy ngang qua thì trông thấy Sở Quân Dật đang vén rèm lên, nó cố kéo kéo khóe miệng lên nhưng vẫn cười không nổi, cuối cùng chỉ yên lặng gật đầu với Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật ở bên cửa sổ cứ một mực nhìn ra ngoài, thẳng đến khi xe ngựa rời khỏi thôn trang này mới thả rèm xuống.
Cố Thành Chi trầm ngâm ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt quan sát Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật trong lòng khó chịu, cảm giác say xe càng thêm mãnh liệt hơn, y nhíu mày xoa xoa thái dương, thấy Cố Thành Chi ở ngay bên cạnh liền trực tiếp dựa vào người hắn, giọng có chút uể oải, “Ta khó chịu…”
Thấy Sở Quân Dật như thế, Cố Thành Chi đưa tay vuốt vuốt lưng cho y, chậm rãi nói: “Vậy ngươi ngủ một lát đi.” Giọng nói ôn nhu nhưng sắc mặt lại có chút ngưng trọng.
Cố Thành Chi có thể cảm nhận được Sở Quân Dật đang trải qua một cuộc tranh đấu nội tâm dữ dội, hắn biết Sở Quân Dật đang giấu diếm chuyện gì đó nhưng nếu Sở Quân Dật không muốn nói Cố Thành Chi sẽ không ép hỏi, chỉ là tận sâu dưới đáy lòng lại cảm thấy không thoải mái.
Sở Quân Dật trằn trọc mãi không ngủ được, trái tim treo lơ lửng nãy giờ cũng dần dần thả lỏng, y biết Cố Thành Chi nhạy cảm như thế nào, hắn chắc chắn nghĩ rằng mình đang giấu diếm chuyện gì đó, thế nhưng Cố Thành Chi lại không hỏi gì cả, điều này cũng khiến cho trong lòng Sở Quân Dật cảm giác có chút mất mát đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Khi hỏi Cố Thành Chi có tin vào chuyện luân hồi hay không, Sở Quân Dật đã từng nghĩ đến sẽ nói hết toàn bộ mọi chuyện với Cố Thành Chi, chỉ là khi nghe được câu trả lời của hắn thì y đã dao động. Không phải Sở Quân Dật không tin Cố Thành Chi, chẳng qua y sợ Cố Thành Chi không thể chấp nhận được.
Thái độ của thế giới này đối với người khác loài ra sao chỉ cần nhìn vào tình huống của Hổ Tử liền biết ngay. Khi Hổ Tử quyết định sống tiếp với thân xác kia thì nó phải quên đi thân phận trước đây, chấp nhận sử dụng thân phận của người khác, chỉ khi đó nó mới có thể sống tiếp được.
Nếu không kết cục của Hổ Tử một là bị giam lỏng cả đời trong căn nhà tranh kia, còn không là…chết.
Sở Quân Dật tuyệt đối không thể để cho người Sở gia biết được chuyện của mình, hiện tại có người vẫn luôn muốn lấy mạng của y, nếu như Sở Quân Dật còn để cho họ biết được tình hình của mình…
Thế nhưng, Cố Thành Chi hoàn toàn trái ngược, hắn không hề muốn y chết, nhưng Sở Quân Dật lại không đoán được Cố Thành Chi sẽ có phản ứng thế nào cho nên y không dám đánh cược.
Sở Quân Dật thừa nhận bản thân luyến tiếc Cố Thành Chi đối xử tốt với mình, vì thế y càng không dám nói cho hắn biết, bởi vì Sở Quân Dật không thể chịu nổi Cố Thành Chi dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, cho dù hắn chỉ thoáng nghĩ qua cũng khiến Sở Quân Dật cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nói Sở Quân Dật ích kỷ cũng được, tự mình lừa dối bản thân cũng được nhưng y thật sự không dám nói ra toàn bộ sự việc.
Có lẽ một ngày nào đó Sở Quân Dật sẽ nói hết với Cố Thành Chi, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Đội ngũ đi được nửa ngày, Niếp lão tiên sinh chợt nhớ đến cách đó không xa có một thư viện tên là Vây Sơn, lúc đoàn người tới Vây Sơn thư viện trời đã chạng vạng tối.
Thư viện này không lớn lắm, thanh danh cũng không cao, nhưng Sơn trường nơi này vừa là đồng song vừa là hảo hữu của Niếp lão tiên sinh.
Bởi vì thư viện không đủ phòng, đoàn người xin ở nhờ trong ngôi miếu gần đấy.
Sáng sớm hôm sau, Niếp lão tiên sinh liền mang theo một đám đệ tử đến Vây Sơn thư viện.
Sau chính ngọ, Sở Quân Dật đến xin nghỉ, kế đó một mình rời khỏi.
“Lão Cố lão Cố, chiều nay không bận việc gì, chúng ta ra ngoài dạo một vỏng không?” Trang nhị gia thấy Cố Thành Chi chỉ có một mình, lập tức gọi hắn cùng đi ra ngoài.
“Ngươi đang tìm ai vậy?” Liễu tứ gia thấy Cố Thành Chi cứ mãi nhìn xung quanh, có chút kỳ quái hỏi.
“Ngươi nói xem?” Cố Thành Chi liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái.
Trang nhị gia: “……”
Liễu tứ gia: “……”
“Ngươi tìm… Sở Lục gia?!” Trang nhị gia co rút khóe miệng, nhịn không được nói: “Lão Cố, bộ dạng bây giờ của ngươi…”
“Vừa nãy Sở lục gia đã trở về trước rồi.” Liễu tứ gia cắt ngang lời của Trang nhị gia, nói: “Vừa nãy ta thấy y đến xin sư phụ nói muốn quay về miếu trước.”
Cố Thành Chi nhíu mày, gật đầu nói: “Vậy ta về trước đây, không đi với các ngươi nữa.”
Đợi đến khi Cố Thành Chi rời đi, mặt Trang nhị gia cơ hồ đã cứng đơ, “Ngươi nói lão Cố hiện giờ… Vừa liếc mắt một cái không thấy người đã muốn đi tìm…”
“Ngươi đừng quản nữa, chuyện của hai người họ…… Chúng ta không tiện xen vào.” Liễu tứ gia vô lực nói.
“Nếu như hai người họ đến với nhau, ta cũng không thấy lạ chút nào.” Trang nhị gia xoa mặt.
Liễu tứ gia không nói gì, chỉ gật đầu.
Trở lại miếu, Cố Thành Chi đi thẳng về phòng nhưng không nhìn thấy người đâu, đi một vòng quanh miếu gặp được một chú tiểu, hỏi thăm một chút mới biết Sở Quân Dật đang ở tiền điện.
Còn chưa đi vào trong điện, Cố Thành Chi đã trông thấy Sở Quân Dật đang ngồi ở trước mặt Đức Phật, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Lần này, ngươi ngồi ở trước mặt Đức Phật là nghĩ đến chuyện gì?!” Cố Thành Chi đứng ở cửa, mặt không đổi sắc hỏi.
Thân thể Sở Quân Dật cứng nhắc, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lấy nhau.
Cố Thành Chi đi tới bên cạnh Sở Quân Dật, ngồi xuống bồ đoàn, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi lại định xuất gia hả?”
“Không phải…” Sở Quân Dật rầu rĩ nói.
“Vậy ngươi ngồi ở đây làm chi?” Cố Thành Chi nhìn Sở Quân Dật hỏi.
“Ta chỉ là…” Sở Quân Dật trong lòng hốt hoảng, có mấy lời chưa cẩn thận suy nghĩ đã nói ra, “Ngươi nghĩ bây giờ Hổ Tử thế nào rồi?”
“Hổ Tử?” Cố Thành Chi ngẩn người, ánh mắt có hơi quái dị, “Hai ngày nay, ngươi luôn nghĩ đến cậu nhóc đó?”
“Cũng không… không phải…” Sở Quân Dật trả lời rất chột dạ, thật ra y nghĩ đến bản thân minhw.
“Phụ mẫu của cậu nhóc đều ở đó, còn có thể xảy ra chuyện gì.” Cố Thành Chi lơ đễnh trả lời.
Sở Quân Dật cười khổ, y nhớ rất rõ sự bi thương và nỗi tuyệt vọng trong mắt Hổ Tử trước khi mình rời đi, cho dù ngày sau cậu nhóc có thể sống tiếp nhưng chuyện này vĩnh viễn là một cái gai trong lòng cậu nhóc.
Bởi vì Cố Thành Chi không tin chuyện hoang đường như thế, cho nên mới không hề quan tâm.
Thế nhưng Sở Quân Dật không quên được, càng nghĩ trong lòng càng bất an, y tới tiền điện ngồi cũng không phải suy nghĩ đến chuyện xuất gia, chỉ vì trong lòng cứ thấy bất an nên muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi một tí mà thôi.
Phật tự thanh u quả thật có tác dụng trấn an lòng người, Sở Quân Dật tới nơi này bởi vì tiền điện thờ Phật Di Lặc, còn được gọi là Bồ tát của tương lai.
Phật gia giảng dạy tu luân hồi, độ khổ ách.
Sở Quân Dật không hiểu, càng không muốn hiểu.
Nhưng Sở Quân Dật rất muốn hỏi Ngài một câu, “Bụng lớn bao dung, chứa muôn việc thị phi thế gian*”, vậy không biết Ngài có thể dung được một người có số mạng quái dị như y không?!
*Câu này được trích ra từ câu đối được treo hai bên của Phật Di Lặc:
“Bụng lớn bao dung, chứa muôn việc thị phi thế gian. Miệng cười hoan hỉ, cười quên vạn sầu thiên hạ”.
Hoặc có câu:
“Bụng lớn bao dung, nhẫn chuyện khó dung của nhân gian. Miệng cười hoan hỉ, cười kẻ đáng cười trong thiên hạ”
➢ Những câu tưởng chừng như đơn giản toát lên hình tướng của đức Phật Di Lặc mà ẩn chứa đầy hạnh nguyện từ bi hỉ xả của Ngài.
[Nguồn dịch: tapchinghiencuuphathoc.vn]
Nhìn Cố Thành Chi ở bên cạnh, có một việc Sở Quân Dật càng muốn biết hơn: Người này, có thể dung nạp được mình hay không……
Cố Thành Chi chú ý tới ánh mắt của Sở Quân Dật, vẫn phức tạp như trước đó, hắn nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, đột nhiên hỏi: “Có phải ngươi nghĩ đến người Sở gia hay không?!”
Phụ mẫu Hổ Tử bởi vì vài câu mê sảng của con trai mà đi tìm bà đồng, còn Sở Quân Dật khi bị đám người Khâm Thiên Giám phán rằng y sẽ gây trở ngại đường con cái trong nhà, người Sở gia đã đối xử với Sở Quân Dật như thế nào?! Sở Quân Dật đi tìm Hổ Tử nói những lời kia, có phải đã nhớ đến bản thân trước đây?! Vì vậy khi y trông thấy Hổ Tử bị một đám người vây quanh làm phép, có phải Sở Quân Dật đã nhớ lại những chuyện trước đây mà người Sở gia đã làm với mình hay không?!
Sở Quân Dật nghe hắn hỏi thế thì sửng sốt một hồi, mới mím môi lắc đầu.
Nhưng Cố Thành Chi không coi sự phủ nhận của y là thật, Sở gia ở trong mắt hắn cũng không phải thứ tốt lành gì, họ có thể đối xử tàn nhẫn với một đứa nhỏ như vậy, nói không chừng trước đó đã làm ra không ít chuyện dơ bẩn khác.
“Sau này, ta sẽ không để bọn họ khi dễ ngươi nữa.” Cố Thành Chi trịnh trọng hứa hẹn.
Tim Sở Quân Dật như lỡ đi một nhịp, ngoại trừ cảm động ra thì y càng cảm thấy áy náy nhiều hơn.
Sở Quân Dật không nói toàn bộ sự tình, thậm chí trong lúc lơ đãng còn nói dối Cố Thành Chi, nhưng nghe hắn nói như vậy, lời vốn đã tới bên miệng rốt cuộc chỉ có thể ngậm ngùi nuốt vào.
Cố Thành Chi đối xử càng tốt với mình, Sở Quân Dật càng không dám nói ra.
Có một số việc trước khi nghĩ tới đều lựa chọn lãng quên, nhưng một khi đã nổi lên tâm tư có làm thế nào cũng không đè xuống được.
Mấy ngày nay ở trong đầu Sở Quân Dật vẫn luôn văng vẳng hai giọng nói, một cái bảo Sở Quân Dật hãy tín nhiệm Cố Thành nhiều hơn, đừng cứ chuyện gì cũng chỉ để trong lòng. Một cái khác lại bảo Sở Quân Dật nhớ lại tình cảnh của Hổ Tử, không phải chuyện gì cũng có thể nói với người khác.
Hai giọng nói này không ngừng tranh cãi, khiến Sở Quân Dật một chút tâm tình cũng không có.
Cả buổi chiều hôm đó, Sở Quân Dật do dự không biết có nên nói hay không, còn Cố Thành Chi vẫn luôn ở bên cạnh y.
Sau khi rời khỏi Vây Sơn thư viện, đội ngũ ra roi thúc ngựa chạy về Kinh thành, bởi vì đã sắp bước sang tháng bảy cho nên thời gian để mọi người nghỉ ngơi càng lúc càng ít hơn.
Khi cả đội ngũ trở lại Kinh thành đã là đầu tháng bảy, Niếp lão tiên sinh phất tay bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi, ai tham gia kỳ Thu vi lần này thì trở về chuẩn bị, còn những người khác về nhà thăm người thân cùng xả hơi vài ngày hẳn trở về thư viện.
Tế An Hầu phủ vẫn giống như thường ngày, không bởi vì bọn họ rời đi mà có thay đổi gì.
Sau khi hồi phủ đầu tiên cả hai đến thỉnh an Sở lão thái thái, Sở lão thái gia vừa vặn cũng ở đây.
Thỉnh an hai cụ xong hai người liền rời đi, quay về viện tử của mình, Sở Quân Dật nhịn không được nói: “Ngũ ca cũng muốn tham gia kỳ Thu vi lần này, thật đúng là…”
Vừa rồi Sở lão thái gia đắc ý khi nhắc tới chuyện Sở Ngũ gia sẽ tham gia kỳ Thu vi lần này, còn Sở lão thái thái vẫn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ khinh thường như cũ, Sở Quân Dật nhìn khóe miệng cũng tự giác nhếch lên.
“Sở Ngũ gia cũng là tú tài, hắn ta tham gia kỳ Thu vi cũng rất bình thường.” Cố Thành Chi không hiểu tại sao biểu tình của Sở Quân Dật cổ quái như thế.
“Có lẽ do ta nghĩ nhiều.” Sở Quân Dật cười khan nói.
Cố Thành Chi chỉ liếc y một cái nhưng không nói gì.
Hai người họ đã ra ngoài mấy tháng, sổ sách đều chồng chất một đống, Sở Quân Dật xem qua mấy quyển đột nhiên dừng lại, y chưa từng thấy qua cửa hàng trên sổ sách này, tiếp tục lật xem mấy quyển sổ sách còn lại, phát hiện trong đó có ba quyển sổ sách trước đây y chưa từng thấy qua.
Sở Quân Dật suy nghĩ một chút, quyết định để nó qua một bên trước, đợi đến khi thi xong y sẽ đi tìm hiểu sau.
Kỳ Thu vi sẽ cử hành vào tháng tám, sau ba ngày thi, Sở Quân Dật đã có thể tự mình đi ra ngoài, điều này phải được quy công cho kế hoạch học võ áp lực cao của Cố Thành Chi, ngay cả khoảng thời gian chuẩn bị cho kỳ thi hắn cũng không thể để cho Sở Quân Dật có một tí thời gian thoải mái.
Tháng tám kỳ thi diễn ra, tháng chín yết bản.
Danh sách thi đậu vừa ra, Sở Quân Dật quả nhiên trúng cử, mấy tháng cố gắng coi như không uổng phí, kết quả này cũng khiến y cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Tuy nhiên, Sở Ngũ gia không ngoài dự liệu thi rớt, Sở lão thái gia mất mát rất nhiều nhưng vẫn không quên an ủi đứa tôn tử ông cụ nuông chiều nhất.
Ngược lại, Sở lão thái thái rất đắc ý, cháu trai của mình trúng cử, còn cháu trai của ả tiện nhân kia lại thi rớt, bà cụ vui mừng định ban thưởng cho đứa cháu trai này một ít.
Sở Quân Dật có thể trúng cử, tất nhiên không thể bỏ qua công lao của Cố Thành Chi, Sở Quân Dật mời hắn đến Tụ Duyên lâu ăn một bữa thịnh soạn.
Sau khi cơm no rượu say, hai người ngồi đối diện uống trà, cả hai đều có chút hưởng thụ sự ấm áp hiếm khi có được này.
“Ngươi có dự định tham gia kỳ Xuân vi sắp tới không?” Cố Thành Chi hỏi.
Sở Quân Dật nhún vai, “Tính sau đi, ta chưa từng nghĩ tới, hơn nữa dù ta tham gia cũng không tham gia vào kỳ Xuân vi vào năm sau.” Không thấy Trang Nhị gia và Liễu Tứ gia cũng chờ thêm một kỳ nữa à, Sở Quân Dật không có ý định bước chân vào cuộc vui này.
Cố Thành Chi hiểu ý của Sở Quân Dật, không nói thêm gì nữa.
Lúc hai người hồi phủ thỉnh thoảng nói vài câu, không khí rất hòa hợp.
Nhưng vừa bước chân vào trong viện, nhìn thấy người đang đứng bên trong viện, khuôn mặt của Sở Quân Dật lẫn Cố Thành Chi đều trầm xuống.