Chương 47: Khác biệt
Những người vây xem đều hoang mang nhìn nhau.
Học trò của Nam nha thư viện đều quay đầu nhìn chằm chằm Cố Thành Chi, mà học trò của Hội An thư viện lại nhìn chằm chằm Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật bị nhìn chăm chằm lại không có định lực tốt như Cố Thành Chi, y đang xấu hổ muốn chết đây khi là mục tiêu của những ánh mắt quỷ dị của mấy người hóng hớt xung quanh kia, nhưng Sở Quân Dật vẫn giả bộ coi như không có việc gì mà đi đánh giá nữ tử này.
Nữ tử này khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thần sắc điềm đạm, cực kỳ quyến rũ, ở trong trí nhớ của Sở Quân Dật thật sự không có mấy ai có thể so sánh được với nàng.
“Ngươi dạo này thế nào?” Giọng nữ tử lạnh lùng nhưng rất dễ nghe.
“Không tệ lắm.” Cố Thành Chi nhàn nhạt trả lời.
Nữ tử gật đầu, lại nói: “Chuyện của ngươi ta đã nghe nói…” Nói tới đây trên mặt còn có hơi do dự, tựa hồ không biết tiếp theo nên nói thế nào.
“Yên tâm đi, ta sống rất tốt.” Cố Thành Chi không đợi nàng nói tiếp đã trả lời.
“Vậy thì tốt rồi.” Nữ tử thở phào nhẹ nhõm, nơi ấn đường nãy giờ vẫn nhíu lại giờ đã giãn ra, khóe môi gợi lên một độ cong mờ nhạt, nở ra một nụ cười hời hợt.
Nụ cười này chỉ trong nháy mắt đã khiến cho hầu như người ở đây sửng sốt, mặc dù nữ tử này và Cố Thành Chi trông rất thân nhưng vừa nãy trên mặt của nàng lại không có chút biểu cảm nào, bây giờ nàng bất ngờ nở nụ cười thế này làm cho người ta có loại cảm giác như thấy cảnh trăm hoa đua nở.
Mà lúc này Sở Quân Dật không biết trong lòng mình bị làm sao nữa.
Theo lý mà nói, Cố Thành Chi có mấy hồng nhan tri kỷ là lẽ thường tình, chỉ là ngay lúc này, đặc biệt hơn khi bên cạnh còn có một đám người dùng biểu tình “M* ki*p! Cố Thành Chi trèo tường! Đầu ngươi là màu xanh lá kìa!” Nó thật sự khiến người ta rối rắm lắm nha.
Tuổi kết hôn ở Đại Tấn triều là mười bảy tuổi, nữ tử này hẳn đã hơn mười bảy tuổi, nhưng tóc của nàng còn chưa búi lên, vậy có nghĩa nàng vẫn chưa kết hôn; hơn nữa tóc của nàng không phải dùng dây lụa để buộc, vậy nàng còn chưa đính hôn.
Một mỹ nhân tuyệt sắc chưa kết hôn vẫn còn độc thân, hình như còn rất thân thiết với Cố Thành Chi, lẽ nào nàng…
Sở Quân Dật miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài nhưng trong lòng đã bắt đầu phiên giang đảo hải*: Vãi vãi vãi vãi! Còn có thể như vậy sao?! Chẳng lẽ mình mới là kẻ thứ ba chen chân vào hai người họ! Mình thật là oan uổng quá đi!
*Phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động.
Nụ cười của nữ tử đọng lại trên mặt vài giây rồi tiêu tán, nàng cụp mắt suy tư điều gì đó, mở miệng định nói nhưng biến thành một tiếng thở dài, cuối cùng chỉ nói: “Ta ở Niệm Hoài Cư, nếu như ngươi có việc cứ phái người tới tìm ta.” Thấy Cố Thừa Chí gật đầu, nàng lại cười khẽ một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi đưa mắt nhìn nàng rời đi, Cố Thành Chi mới quay đầu nhìn về phía đồng bọn đand trầm mặc, nói: “Các ngươi không phải muốn về phòng sao, đi thôi.”
“Đi thôi, chúng ta mau trở về đi!” Đồng bọn Hội An thư viện một đầu hắc tuyến kết bạn với nhau rời đi, các ngươi không thấy mấy đôi mắt sắp bốc hỏa đến nơi của đám người Nam Nha thư viện kia à!
Trang nhị gia lôi kéo Cố Thành Chi đi ở cuối cùng, theo sau còn có Sở Quân Dật và Liễu tứ gia.
Kỳ thật Trang nhị gia đã muốn hỏi từ lâu, hắn ta có thể nhịn đến tận bây giờ mới hỏi đã không dễ rồi, “Vừa rồi người nọ là ai?!”
Cố Thành Chi liếc Trang nhị gia một cái, thản nhiên nói: “Nữ nhi của Diêu sơn trường, muội muội của Thái tử phi.”
Trang nhị gia hai mắt trợn trừng, hỏi thêm một câu: “Có quan hệ gì với ngươi?!”
“Không có.” Cố Thành Chi hời hợt trả lời.
“Ngươi cho lão tử là tên ngốc sao, ngươi nói cái gì lão tử tin cái đó!” Trang Nhị gia gầm nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi một lần nữa: “Hai ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?!”
Vẻ mặt Cố Thành Chi không thay đổi, chỉ là ngữ khí có chút trịnh trọng, “Ta đã nói, không có.”
Trang nhị gia chỉ cảm thấy một hơi bị nghẹn ở cổ họng, còn muốn hỏi lại bị Liễu tứ gia kéo đi.
Đã đi đến viện tử tạm trú của bọn họ, Cố Thành Chi và Sở Quân Dật trực tiếp trở về phòng, bỏ lại Trang nhị gia đang thầm nghiến răng ở trong viện.
“Lão Liễu, lão Cố nói hắn và vị cô nương kia không có quan hệ, ngươi tin không?!” Trang nhị gia khoác lấy cổ Liễu tứ gia, vừa nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, vừa hỏi.
“Ngươi quan tâm nhiều thế làm gì, hơn nữa lão Cố cần gì phải nói dối.” Liễu tứ gia nhíu mày nói.
“Lão Cố đã thành thân.” Trang Nhị gia nhỏ giọng nói: “Vừa nãy Sở Lục gia ở bên cạnh nhìn, không biết trong lòng y nghĩ như thế nào.”
Liễu tứ gia liếc mắt nhìn Trang nhị gia một cái, cảm thấy hắn ta quan tâm quá nên mù quáng mà thôi, “Lão Cố và Sở lục gia không hề xảy ra việc gì cả, ngươi đừng học đám người kia suốt ngày ồn ào ăn nói bậy bạ nữa.” Ở trong Hội An thư viện vẫn có một bộ phận người cho rằng Cố Thành Chi và Sở Quân Dật là loại quan hệ này, ngay cả những người tham gia chuyến du học lần này đã có hơn phân nửa số người ôm thái độ hoài nghi.
Trang nhị gia chậc chậc hai tiếng, tiến đến bên tai Liễu tứ gia nhỏ giọng nói: “Hiện tại, đúng là không có gì, sau này thì sao, ta đã quen biết lão Cố nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy hắn nhiệt tình như thế, ra ngoài một chuyến nhất định phải mang người ta theo bên cạnh, còn trông chừng người ta rất kỹ chỉ sợ người ta xảy ra chút chuyện gì.”
Liễu tứ gia dừng một chút, sau đó dùng khuỷu tay chọc chọc bụng Trang nhị gia bụng, nhỏ giọng nói: “Để tâm nhiều làm chi, đây là ngươi đang ngóng trông hai người họ có chuyện gì!”
Trang nhị gia kéo người trở về phòng, sau khi ngồi xuống mới nói: “Không phải ta mong đợi hai người họ có chuyện, chỉ là ta cảm thấy lão Cố đối xử với Sở lục gia rất khác biệt, hôm nay Diêu cô nương đến chắc chắn là vì lão Cố, nhưng bây giờ lão Cố…”
“Cô nương kia là con gái của Diêu sơn trường, hơn nữa người ta còn là muội muội của Thái tử phi, lão Cố trong lòng hiểu rõ, hắn và Diêu cô nương nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì trước khi hoà ly, ngươi đừng nhúng tay vào nữa, nếu như có tin đồn truyền ra đối với ai cũng không có lợi!”
“Ta cũng không ngốc, sao có thể nhúng tay vào loại chuyện này.” Trang Nhị gia bĩu môi, dừng một chút lại nói: “Ngươi nói, lão Cố với Sở Lục gia đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Liễu tứ gia trầm tư một lát mới nói: “Lão Cố, hắn… Là người rất có tinh thần trách nhiệm, nếu không lúc trước hắn đã không chạy tới biên quan, lại càng không bỏ lỡ tang lễ của bá phụ và bá mẫu. Trước kia hắn không phải từng nói qua, sẽ bảo vệ người nhà thật tốt, càng bảo vệ thê tử thật tốt, tuy rằng hắn không coi Sở lục gia là nữ nhân, nhưng hai người họ vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, cho nên ít nhiều Sở lục gia vẫn có chút ảnh hưởng ở trong lòng lão Cố.”
“Hắn sẽ không diễn giả thành thật chứ?!” Trang nhị gia vẻ mặt cổ quái.
“Ngươi cho hắn là ngươi sao?!” Liễu tứ gia giễu cợt nói.
“Ta thì sao! Ta có chỗ nào không bằng hắn?!”Trang nhị gia tức giận trừng mắt nhìn.
Liễu tứ gia cười “Ha ha” hai tiếng, thấy Trang nhị gia muốn xông tới liền vội vàng xua xua tay áo, “Dù sao ngươi đừng có quản chuyện của bọn họ nữa, với lại ngươi đừng luôn dùng ánh mắt đó nhìn Sở Lục gia nữa, đỡ cho hai người họ không có chuyện gì lại bị ngươi nhìn ra có chuyện.”
Trang nhị gia hừ hừ hai tiếng mới không cam lòng nói: “Được rồi được rồi, ta biết rồi.”
Trong một gian phòng khác, nhìn Cố Thành Chi ngồi xuống trước bàn, Sở Quân Dật vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi và Diêu cô nương… có quan hệ gì?”
“Không có.” Cố Thành Chi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tự rót cho mình chung trà.
Có cần qua loa với mình như vậy không?!
Sở Quân Dật giật giật khóe miệng, ngồi xuống đối diện với Cố Thành Chi, cánh tay đặt ở trên bàn, lấy tay chống cằm, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn.
Cố Thành Chi bị Sở Quân Dật nhìn chằm chằm đến trà cũng uống không nổi, buông chung trà xuống bất đắc dĩ nói: “Còn có chuyện gì sao?”
“Diêu cô nương có phải thích ngươi hay không?” Sở Quân Dật cũng không vòng vo với hắn nữa, dứt khoát hỏi thằng luôn.
Cố Thành Chi: “…” Nói Hàm súc một tí vẫn tốt hơn!
“Vậy ngươi thì sao, có phải ngươi cũng thích nàng không?” Sở Quân Dật nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, cẩn thận quan sát tâm tình của hắn.
“Không có.” Cố Thành Chi thở dài.
“Là nàng không thích ngươi, hay ngươi không thích nàng?” – Sở Quân Dật hỏi tiếp.
“Ta đã nói, ta không có chút quan hệ nào với nàng cả, giữa bọn ta không hề có khúc mắc tình cảm nào hết.” Cố Thành Chi hơi đau đầu nói.
Sở Quân Dật gật gật đầu, sau đó chuyển đề tài, “Hai người quen nhau thế nào?”
“… ” Cố Thành Chi xoa xoa thái dương, “Có thể đổi đề tài khác hay không?”
“Chột dạ?” Sở Quân Dật liếc xéo hắn.
Cố Thành Chi cảm thấy đầu càng đau hơn.
Thấy hắn như vậy, Sở Quân Dật bĩu môi, đứng dậy đi đến bên giường.
“Mấy năm nay ta luôn ở biên quan, ta có thể có chuyện gì với nàng chứ.” Cố Thành Chi vẫn lên tiếng trả lời câu hỏi vừa nãy.
Sở Quân Dật xoay người, nhướng mày hỏi: “Vậy trước đó thì sao?”
“…… Ta không quen cô ấy.” Cố Thành Chi vẫn muốn biện hộ cho mình một chút.
“Ai mà tin được!” Sở Quân Dật nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó lại ngồi trở lại vị trí vừa rồi, “Ngươi không quen nàng, vậy ai quen nàng? Nương sao?” Nếu như Cố nhị thái thái quen biết Diêu cô nương, vậy chẳng phải là……
Nghĩ tới đây, Sở Quân Dật đột nhiên dừng lại, tình huống này không đúng, khi đó Cố Thành Chi đã định thân, lấy tính cách của hắn chắc chắn sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng lẽ là Diêu cô nương có ý này?!
Cố Thành Chi chú ý tới ánh mắt của Sở Quân Dật có chút là lạ, nhưng không đoán được y đang nghĩ cái gì, do dự nửa ngày mới nói: “Khi đó Thái tử tuyển phi, Thái tử phi cũng được chỉ định trước rồi, Diêu sơn trường mang theo nữ nhi vào kinh, Diêu cô nương cũng đi cùng họ.”
Sở Quân Dật gật gật đầu.
“Diêu cô nương lúc ấy còn nhỏ, có một lần bị lạc đường ở Kinh thành.” Giọng Cố Thành Chi đè thấp rất nhiều.
Sở Quân Dật giật mình, nữ tử lạc đường vốn là chuyện lớn, nhưng thấy bộ dáng bây giờ của Diêu cô nương cũng biết nàng không bị thương gì, “Có cứu được không?” Nói là đi lạc, kỳ thật hẳn là đụng phải kẻ bắt cóc mới đúng.
“Chỉ là ‘lạc mất’ người nhà mà thôi, có người qua đường nhìn thấy liền đưa nàng về nhà.” Cố Thành Chi chậm rãi nói.
Sở Quân Dật khẽ nhíu mày, Diêu cô nương là muội muội của Thái tử phi, nếu lúc ấy nàng xảy ra chuyện, thanh danh Diêu gia sẽ bị hao tổn, mà việc bổ nhiệm Thái tử phi chắc chắn sẽ không được đảm bảo, cho nên chuyện bị bắt cóc tuyệt đối không thể nói ra.
“Ngươi đưa nàng về nhà?” Nếu Cố Thành Chi cứu nàng, Diêu cô nương sẽ đối xử với hắn khác hơn những người khác cũng có thể hiểu được.
“Không phải ta.” Cố Thành Chi lắc đầu.
“Không phải ngươi? Vậy là ai?” Sở Quân Dật nghi hoặc hỏi.