Chương 34: ““Có lẽ cô…cũng hơi thích cậu.”
Nghiêm Thành đang phàn nàn với Tiết Thần: “Có phải đèn đường trong ký túc xá nữ sinh đang đình công tập thể không? Chẳng có cái nào bật cả, tất cả đều tối đen.”
Tiết Thần là người đầu tiên nhìn thấy Cận Ngôn Châu, gọi to: “Anh Châu, cậu đi đâu vậy?”
Cận Ngôn Châu bước chân không ngừng đi xuống lầu, nhàn nhạt nói: “Đến câu lạc bộ điện ảnh.”
Đợi cậu đi ngang qua bên người cậu ấy, đột nhiên dừng lại.
“Nghiêm Thành.” Cận Ngôn Châu giọng bình tĩnh gọi Nghiêm Thành.
“Hả,” Nghiêm Thành trả lời: “Có chuyện gì vậy, anh Châu?”
Cận Ngôn Châu hơi nhíu mày hỏi: “Đèn chỗ đoạn đường nào bị hư?”
“Phía Bắc của tòa nhà ký túc xá nữ số 3.”
Cận Ngôn Châu nghe rõ.
Theo lời Nghiêm Thành nói thì chính xác là con đường mà cậu với Sơ Hạnh tách ra sau khi xem phim xong.
Nghiêm Thành nói xong chợt nhớ tới chị gái Kỷ An Sơ Hạnh ở trong tòa ký túc xá nữ số 3.
Cậu ấy trợn tròn mắt, cố ý nói thật đáng sợ: “Con đường kia tối lắm! Bây giờ còn đông người như vậy chắc cũng không sao đâu, nhưng trễ chút nữa thì sẽ vắng người hơn, nhất định rất u ám quỷ dị!”
Cận Ngôn Châu không nói gì nữa, xoay người xuống lầu.
Sau khi rời khỏi ký túc xá, cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho Sơ Hạnh.
“JYZ: Cậu đã đến câu lạc bộ chưa?”
Sơ Hạnh không trả lời ngay.
Cận Ngôn Châu chậm rãi tiến về phía tòa nhà ký túc xá nữ.
Vừa đi trên đường giết thời gian, vừa đợi cô trả lời.
Một lát sau, tin nhắn từ Sơ Hạnh truyền đến.
“CC: Mình vừa mới tới!”
Cận Ngôn Châu đứng ở tầng dưới trong ký túc xá của cô một lúc, quay người trở lại.
Tiếp theo, Sơ Hạnh lại hỏi: “Cậu tới rồi à?”
Cận Ngôn Châu trả lời câu hỏi: “Sắp thôi.”
Gửi xong tin nhắn này, cậu cất điện thoại, tăng tốc độ.
Sau khi Cận Ngôn Châu vào lớp, cậu ngồi vào chỗ cũ như thường lệ, cách Sơ Hạnh một ghế.
Ban đầu cậu muốn tận dụng bộ phim chưa bắt đầu hỏi Sơ Hạnh có biết con thỏ đó có thể thu âm không, nhưng lời chưa kịp nói ra thì Đổng Tư Gia đã tắt điện, bấm nút xem phim.
Bộ phim họ xem lần này có tên là [Cây Đời Xanh Tươi].
Câu chuyện kể về ngày giỗ của người con trai cả đang đến gần, điều gì sẽ xảy ra khi một gia đình hiếm khi gặp nhau.
Bộ phim này lồng ghép hoàn hảo từng chi tiết của cuộc sống hàng ngày vào máy quay, khắc họa sống động những điều tầm thường vặt vãnh của cuộc sống.
Và bên dưới sự trần trụi này là nỗi đau mất đi người con trai yêu dấu.
Đây là lần đầu tiên Sơ Hạnh xem phim này.
Cô rất thích hai câu trong đó.
Một câu là: “Con mới 25 tuổi, con có thể trở thành bất cứ người nào mà con muốn.”
Một câu khác là: “Lần nào cũng vậy, bao giờ cũng chậm nửa nhịp.”
Những câu này giống như chủ đề chính của bộ phim – luôn có một thời điểm nào đó chúng ta nhận ra trong cuộc đời đã quá muộn màng mất rồi.
Sau khi hoạt động câu lạc bộ kết thúc, Sơ Hạnh mặc áo khoác chuẩn bị rời khỏi, chỉ còn lại Cận Ngôn Châu.
Bọn họ đi cùng nhau ra về như thường ngày.
Lúc này trên đường có rất ít người, xung quanh họ cũng không có ai khác.
Cận Ngôn Châu hỏi Sơ Hạnh câu mà vừa nãy cậu muốn hỏi Sơ Hạnh trước khi xem phim: “Sơ Hạnh, cậu từng dùng thú bông có chức năng thu âm chưa?”
Sơ Hạnh nhất thời cực kỳ kinh ngạc.
“Không có nè!” Cô rất tò mò hỏi: “Ở đâu? Chơi thế nào!”
Phản ứng của Sơ Hạnh khiến cho Cận Ngôn Châu lập tức khẳng định – cô không hề biết thỏ bông kia có thể ghi âm.
Với tính tình của cô, nếu biết chắc chắn cô sẽ nói thật cho cậu biết.
Cho nên, cô đã tình cờ ghi lại những gì mình nói.
Cận Ngôn Châu úp úp mở mở trả lời: “Tôi nghe người ta nói nhưng không biết mua ở đâu.”
Sắc mặt Sơ Hạnh có chút tiếc nuối.
Đến ngã ba đường, Sơ Hạnh như mọi khi vẫy tay với Cận Ngôn Châu nói: “Tạm biệt nha…”
Cô còn chưa nói xong, Cận Ngôn Châu thấp giọng nói: “Đã muộn rồi, tôi cũng đi hướng này.”
Sơ Hạnh sững sốt: “Ơ?”
Cận Ngôn Châu mở miệng nói dối mà mặt không biến sắc: “Kỷ An nhờ tôi mua đồ ăn ở căn tin số 3 giùm cậu ấy.”
Sơ Hạnh sáng tỏ: “Ồ…. thế à.”
Bởi vì có Cận Ngôn Châu đang cùng cô đi trên con đường tối tăm này nên Sơ Hạnh không lấy điện thoại ra bật đèn pin.
Cô đi theo cậu, chậm rãi bước về phía trước.
Hiện tại không có ai đi qua con đường này, yên ắng kỳ lạ.
Im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của họ.
Sơ Hạnh không nhịn được nhẹ giọng nói: “Lúc đi xem phim trên đường này có khá nhiều người, mình chẳng sợ chút nào, nhưng bây giờ bỗng nhiên cảm thấy, nếu không có cậu bên cạnh mình, chắc chắn mình sẽ bị dọa điếng người luôn…”
Cận Ngôn Châu hơi nhếch khóe miệng.
Trong lòng chợt cảm thấy thỏa mãn vì được cô cần đến và công nhận.
“Sao tối thế này…” Sơ Hạnh lẩm bẩm: “Vừa u ám vừa tĩnh lặng, đi một mình sẽ rất đáng sợ.”
Đúng lúc này, một vật đen tối đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh.
Sơ Hạnh liền bị dọa sợ.
Cô nắm lấy cánh tay của Cận Ngôn Châu, đồng thời hét lên, cơ thể theo bản năng núp sau lưng cậu.
Cận Ngôn Châu bất ngờ mất cảnh giác bị cô ôm chặt cánh tay, hơi thở đột nhiên tắc nghẽn.
Nhịp tim càng lúc càng đập nhanh hơn, dữ dội đến mức gần như bật ra khỏi lồng ngực.
Cô lùi lại phía sau cậu, giọng nói có chút run rẩy, sắp khóc hỏi: “Con gì kia…”
Cổ họng Cận Ngôn Châu khô khốc, khó khăn lắm mới thốt ra được một từ: “Mèo.”
Là con mèo mun.
Sơ Hạnh uất ức hừ một tiếng, từ từ buông tay cậu ra.
Cô hít một hơi thật sâu vỗ ngực, vẫn còn hoảng hốt: “May mắn là một con mèo, làm mình sợ chết khiếp.”
Sau khi bị con mèo dọa sợ, Sơ Hạnh rõ ràng trở nên nhát gan hơn nhiều, cho dù có gió thổi cỏ lay hay biến động nhỏ cô đều khẩn trương muốn trốn đằng sau Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu ước gì cô có thể nắm lấy cánh tay cậu không bao giờ buông ra.
Nhưng cô đã buông tay rồi.
Cậu do dự một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm, giả vờ bình tĩnh đưa cho cô góc áo khoác đang mở của mình, với giọng điệu kiên quyết như ra lệnh: “Cầm đi.”
Sơ Hạnh lập tức đưa tay nắm lấy góc áo của cậu, đồng thời trong lòng bàn tay cũng cầm chiếc khóa kéo kim loại lạnh lẽo.
Suốt quãng đường còn lại, cô cứ bám chặt lấy áo khoác cậu, cũng không bao giờ buông ra.
Mãi cho đến khi Cận Ngôn Châu đưa tới tầng dưới về ký túc xá, Sơ Hạnh mới dám buông tay ra.
Đang chuẩn bị tiến vào ký túc xá, Sơ Hạnh chợt nhớ tới cái gì, quay người lại hỏi: “À đúng rồi Cận Ngôn Châu, vòng chung kết cuộc thi máy tính sắp diễn ra phải không?”
Cận Ngôn Châu vừa nắm lấy chiếc khóa kéo mà cô vừa nới lỏng, chiếc khóa kéo kim loại vẫn giữ được hơi ấm lòng bàn tay cô, không có một chút cảm giác lạnh lẽo nào.
Nghe lời cô nói, cậu gật đầu đáp lại cô: “Ừm, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa.”
Sơ Hạnh lộ lúm đồng tiền, mỉm cười với cậu: “Cố lên nha!”
Khóe miệng Cận Ngôn Châu vô thức hiện lên ý cười nhẹ: “Được.”
Nhắc tới cuộc thi cậu nhân cơ hội này nói trước với Sơ Hạnh: “Sau này có lẽ tôi sẽ thường xuyên vắng mặt trong các hoạt động của câu lạc bộ.”
Sơ Hạnh chớp chớp mắt, rất hiểu ý nói: “Thi đấu quan trọng.”
Cận Ngôn Châu thực sự muốn nói, nếu cậu sợ đi đường vào ban đêm thì có thể gọi tôi.
Nhưng cậu không nói gì.
Chỉ gật đầu một cái, liền xoay người đi.
Sau khi Sơ Hạnh trở về ký túc xá, đầu tiên cô gửi tin nhắn cho bà ngoại, tiếp đó gọi điện thoại để nói điều gì đó.
Cận Ngôn Châu tắm xong rồi lên giường nằm, trước khi đi ngủ lướt khoảnh khắc như thường lệ, nhìn thấy bài đăng của Sơ Hạnh.
Cô viết: “Cảm nhận sau khi xem bộ phim [Cây Đời Xanh Tươi], chính là một khi đã dấn thân vào con đường cuộc đời này thì không thể quay đầu lại, mỗi người chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, chúng ta chắc chắn sẽ phải trải qua sự chia ly và mất mát, dù có cẩn thận đến đâu thì cũng sẽ có những lúc không thể đuổi kịp được nữa.”
Cận Ngôn Châu cho cô một lượt like.
Rồi cậu nghiêng đầu nhìn hai con thỏ đặt cạnh gối, giơ tay chạm vào chúng hai lần rồi nhắm mắt ngủ.
Tiếp theo, quả nhiên Cận Ngôn Châu không còn tham gia hoạt động xem phim của câu lạc bộ.
Nhưng mỗi khi Sơ Hạnh một mình bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy, cô đều gặp cậu.
Đôi khi cậu tình cờ đi bộ ngang qua, cũng có lúc cậu đang mở khóa xe đạp.
Thời điểm cậu không đạp xe thì hai người về đi bộ về cùng nhau.
Nếu cậu đi xe đạp thì trực tiếp chở cô, đưa về đến dưới lầu ký túc xá.
Mỗi lần như thế Sơ Hạnh hỏi cậu, cậu đều nói từ chỗ thầy hướng dẫn về ký túc xá, hoặc cùng đồng đội tìm một phòng học trống thảo luận sau trận đấu.
Sơ Hạnh đoán mười giờ tối hàng ngày Cận Ngôn Châu mới quay lại phòng ký túc xá.
Bằng không tại sao mỗi tối thứ Năm cô đều gặp cậu bên ngoài tòa nhà giảng dạy vào giờ này luôn chứ?
~
Thời gian trôi nhanh nhoáng một cái đã đến tháng 5.
Ngày 20 tháng 5, Sơ Hạnh chỉ có lớp học vào buổi sáng.
Sau giờ học, cô và Dụ Thiển không về ký túc xá mà đi thẳng đến thư viện để tự ôn bài.
Hai người ngồi cạnh nhau, không ai làm phiền ai, một mực học bài đến trưa.
Tiếp đó cùng nhau ăn trưa tại căn tin bên cạnh thư viện.
Sau khi trở lại thư viện, Dụ Thiển cầm điện thoại di động vào phòng vệ sinh.
Sơ Hạnh ngồi trên ghế lướt điện thoại thư giãn.
Lúc đó đã là buổi trưa, một số học sinh đã mang sách rời khỏi thư viện, những học sinh khác đến vào buổi chiều thì đặt sách lên ghế đi ra ngoài ăn cơm.
Thư viện lúc này có rất ít người, cực kỳ yên tĩnh.
Căng da bụng trùng da mắt, hơn nữa Sơ Hạnh ngồi ở vị trí vừa phải dưới nắng.
Ánh nắng mặt trời ấm ấp chiếu xuống khiến toàn thân cô dễ chịu thoải mái, cả người cũng trở nên lười biếng.
Sơ Hạnh đặt tay trái lẫn tay phải lên trên bàn, sau đó tựa cằm vào mu bàn tay, từ từ khép mí mắt trên mi dưới đang chuẩn bị đánh nhau.
Cô nhắm mắt lại, nằm trên ghế phơi nắng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Không biết đã qua bao lâu, Sơ Hạnh mơ hồ nghe thấy một âm thanh nhẹ từ phía bên kia.
Giống như có người khẽ kéo ghế ra, ngồi đối diện với cô.
Chắc là ai đó tới thư viện học bài hay đọc sách gì đó.
Sơ Hạnh căn bản không để ý, cũng chẳng mở mắt nổi xem người ấy là ai.
Cận Ngôn Châu vừa mới thi đấu xong trở về ngồi đối diện cô.
Cậu dắn mắt chăm chú nhìn đầu cô đang xiêu vẹo, đôi mắt tràn ngập sự thỏa mãn khi được tận mắt nhìn thấy nỗi nhớ nhung của mình.
Đã hơn một tuần cậu chưa gặp lại cô.
Hôm qua, thứ Năm, là lần đầu tiên cậu vắng mặt cùng cô về ký túc xá.
Một lúc sau, Cận Ngôn Châu bắt chước cô, tựa cằm lên mu bàn tay trên bàn.
Cậu nghiêm túc nhìn cô, thậm chí không muốn chớp mắt.
Khóe miệng Cận Ngôn Châu bất tri bất giác nhếch lên.
Niềm hạnh phúc được gặp lại cô còn mãnh liệt hơn cả khi cậu đoạt giải.
Xung quanh không có ai khác, chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau, tư thế nằm trên bàn cũng giống nhau.
Sự khác biệt chính là cô đang ngủ, mà cậu đang ngắm cô.
Hơn nữa trong mắt đều là cô, như thể cô là người duy nhất trên thế giới ở trong mắt cậu vậy.
Khi Dụ Thiển từ nhà vệ sinh bước ra, cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô ấy dừng lại bên kệ sách, ngắm nhìn khoảnh khắc tràn ngập hơi thở thanh xuân vườn trường đang điễn ra ở một góc thư viên kia, ý cười nở trên môi.
Dụ Thiển không đến quấy rầy.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra chụp cảnh đẹp như vậy rồi quay người đi đến giá sách, tùy ý lật chọn bừa quyển sách.
Một lát sau, Sơ Hạnh mơ mơ màng màng mở mắt.
Đôi mắt từ từ chớp chớp, cô mơ hồ nhìn thấy có người nằm đối diện, dường như đang nhìn mình.
Người kia thật giống….như Cân Ngôn Châu thế.
Là Cận Ngôn Châu tới ư.
Ánh nắng chói chang chiếu khắp người cậu, không khí dường như lấp lánh những bong bóng quầng sáng đầy màu sắc.
Cô đang lúc nửa tỉnh nửa mê, lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.
Sơ Hạnh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Sau khi chớp hàng mi dài lên xuống vài lần, cô lại nhắm hai mắt.
Nhưng Cận Ngôn Châu bị dáng vẻ sắp tỉnh dậy của cô làm cho hoảng sợ, lập tức ngồi thẳng dậy.
Sống lưng cứng đờ tựa vào ghế, đôi môi mỏng mím lại lo lắng, chăm chú nhìn cô.
Đúng như dự đoán, mấy giây sau, Sơ Hạnh mở mắt.
Cô lim dim buồn ngủ kinh ngạc nhìn Cận Ngôn Châu, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, đại não ngưng hoạt động trì trệ.
Sơ Hạnh thậm chí còn lơ mơ nghĩ rằng cô vừa nhìn thấy cậu trong giấc mơ, thế mà bây giờ cậu đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Thật là bất ngờ, hơn nữa cũng có chút ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
“Cận Ngôn Châu?” Sơ Hạnh chậm rãi ngồi dậy, nhỏ giọng gọi cậu.
Đây là lần đầu tiên Cận Ngôn Châu nghe thấy giọng nói vừa mới tỉnh dậy của cô.
Không phải qua nghe điện thoại, mà là trực tiếp.
Quá… mềm mại rồi.
Không hề có chút điệu đà nào ẩn giấu trong sự mềm mại ấy.
Lỗ tai cậu như đang bốc cháy, bỗng nhiên rất nóng.
Ánh mắt cô bình thản như vậy nhưng lại khiến cậu thấp thỏm mãi, tầm mắt không kìm lại được vô thức đảo quanh.
Sơ Hạnh xoa xoa mắt, giọng nói mềm mỏng, hỏi: “Cậu về khi nào thế?”
Gần đây cậu không đến trường vì phải tham gia vòng chung kết cuộc thi máy tính
Chuyện này Sơ Hạnh đã biết.
Bởi vì Cận Ngôn Châu nói với cô lúc rời khỏi trường một tuần trước.
Cận Ngôn Châu ho nhẹ, hắng giọng rồi nói lại với cô: “Hôm nay.”
Sơ Hạnh lại hỏi: “Kết quả như thế nào?”
Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh không dao động: “Giải nhất.”
Sơ Hạnh thoáng chốc tròn xoe đôi mắt, sau đó cô mỉm cười vui vẻ, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ.
“Thật…” Sơ Hạnh có chút hưng phấn, thanh âm bất giác cao lên, mặc dù lúc này trong thư viện có ít người, nhưng nói to cũng không tốt, cô lập tức che miệng lại. Đam Mỹ Trọng Sinh
Sơ Hạnh vội vàng bỏ tay xuống, hạ giọng, cao hứng nói: “Thật sao? Tuyệt quá!!!”
Sao có vẻ như… cô còn phấn khích hơn cả cậu vậy.
Cận Ngôn Châu kiềm chế nhếch môi, “Chính xác.”
Sơ Hạnh vui mừng thay cho cậu, không khỏi lặng lẽ giậm chân.
Sau đó, cô thản nhiên mỉm cười nói: “Chẳng trách vừa rồi mình mơ thấy cậu, hóa ra cậu thật sự đem theo một tin vui trở về.”
Giấc mơ… mơ thấy cậu?
Bởi vì lời nói của cô, trái tim Cận Ngôn Châu lỡ nửa nhịp.
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng hỏi: “Cậu mơ thấy tôi à?”
Sơ Hạnh hào phóng gật đầu thừa nhận, mỉm cười nói: “Đúng vậy, mình cũng có mặt ở trong giấc mơ luôn, cậu ngồi đối diện mình đó.”
“Rồi mình mở mắt ra thì thấy cậu ngay!”
“Vui lắm á!” Cô nói.
Cận Ngôn Châu ngơ ngác nhìn cô, đột nhiên cậu không thể nói được một chữ nào.
Đầu óc trống rỗng.
Nhưng trái tim phút chốc bay lên không trung.
Chắc hẳn cô đã nhầm cảnh tượng khi nhìn thấy cậu lúc mơ mơ màng màng là một giấc mơ.
Tuy nhiên, cô nói, cô rất vui khi mở mắt ra thì thấy cậu ngay.
Cậu cũng rất vui mừng.
Bởi vì, có lẽ cô…cũng hơi thích cậu.
Mặc dù bản thân cô dường như vẫn chưa nhận ra điều đó.