Chương 28: Dù sao cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng
- Trang Chủ
- Hôn Giả Tình Thật - Long Tiểu Băng
- Chương 28: Dù sao cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng
“Mười giờ rồi.”
Đặng Hách Miên nhìn đồng hồ trên tay lại thở dài một hơi. Tách cà phê trên bàn đã nguội lạnh từ lâu nhưng người thì vẫn chưa tới. Người phục vụ từ bên ngoài đi vào tay cầm theo bản thực đơn những món đã được đặt trước chìa ra trước mặt Đặng Hách Miên.
– Thưa cô, mời cô xác nhận lại những món đã đặt.
Đặng Hách Miên liếc cũng không thèm liếc chỉ phây phẩy hất tay một cái: Đã xác nhận đến hai lần rồi còn cần phải xác nhận thêm nữa sao?
Khuôn mặt người phục vụ có chút bối rối không biết phải làm sao. Đặng Hách Miên hiểu rõ đây không phải cần xác nhận gì cả mà chỉ là ngầm nhắc nhở cô mau chóng lên món.
Đặng Hách Miên liếc nhìn người phục vụ, tay cô gõ lên mặt bàn nơi cạnh tách cà phê: Đổi cho tôi một cốc mới.
Ngươi phục vụ nhanh tay nhấc tách cà phê lên: Vâng thưa cô.
Đặng Hách Miên lại giơ đồng hồ lên nhìn, bộ dạng như sắp hết kiên nhẫn tới nơi, trong lòng cô ngầm đánh giá.
“Tuổi trẻ chưa biết tài cao bao nhiêu nhưng đã cao ngạo đến mức này rồi.”
*Cạch* Khuynh Y vội vã chạy từ bên ngoài vào, trong tay là bản hợp động được soạn sẵn. Bộ dạng cô vội vã nhìn có chút mất hình tượng.
– Xin lỗi Đặng tổng, tôi tới muộn một chút do trên đường gặp chút…
– Không sao.
Đặng Hách Miên ngắt lời Khuynh Y, cô ta không cho cô có cơ hội giải thích mà đứng phắt dậy bỏ về. Vừa quay người nhìn bộ dạng của Khuynh Y liền có chút kinh ngạc nhưng cũng mau chóng đánh giá một lượt.
“Quần áo xộc xệch, tay áo kéo vội đến ngang khuỷu tay, đầu tóc rối bời, trên người còn có chút khí vị tanh máu. Là gặp tai nạn thật sao?”
– Tống tiểu thư không cần tỏ ra coi trong bản hợp đồng này như vậy. Nếu cô đã không có nhã ý thì không cần gượng ép. Tránh cho bên ngoài nói Tập đoàn Đặng thị chúng tôi ép người quá đáng.
Khuynh Y nheo mắt mỉm cười: Đặng tổng cô hiểu lầm rồi, vừa rồi trên đường đến đây chúng tôi vô tình va chạm với một bà bầu. Tôi vừa phải hỗ trợ đỡ đẻ giữa đường đấy. Đúng là kỉ niệm khó quên haha.
“Đặng Hách Miên từng xảy thai sau một vụ tai nạn giao thông. Nói như vậy không tin cô ta không động lòng trắc ẩn.” Khuynh Y nghĩ.
Đặng Hách Miên nghe đến đây cơ mặt liền trĩu xuống. Nhưng một người lăn lộn trong thương trường nhiều năm cũng không ngốc nghếch mà dễ dàng tin hết tất thảy những điều mà Khuynh Y nói.
Đặng Hách Miên cố ý bước thêm một bước đến gần người Khuynh Y: Tống tiểu thư đúng là người thuần tốt hiếm gặp. Nhưng với bộ dạng bây giờ của cô cũng chẳng thể kí nổi hợp đồng. Như vậy đi, tôi dời lịch kí hợp đồng qua ngày khác. Dù sao cũng còn có nhiều thứ phải xem xét lại.
Đặng Hách Miên bước qua người Khuynh Y. Khuynh Y cười lạnh, cô đã đoán trước được việc này.
“Đặng tổng là muốn mượn cơ hội này để kiếm lợi đây. Dù sao tôi cũng xem như là thế hệ hậu bối coi như nhường người đi trước vậy.”
– 5 tỉ.
Khuynh Y chìa năm ngón tay giơ ngang đầu. Vừa nghe dứt câu nói Đặng Hách Miên liền dừng bước. Trên miệng cô ta nhếch một nụ cười hài lòng.
Khuynh Y tiếp tục nói: Hợp đồng quảng bá sự kiện lần này Tống Minh sẽ rút xuống chỉ còn năm tỉ mà lại đảm bảo mức độ quảng bá không thua gì những năm trước. Điều kiện này đã đủ để Đặng tổng quay đầu chưa?
– Ha. Ngạo mạn vô đối, năm tỉ thì làm được cái gì chứ, tôi rất tò mò đấy. Không biết Tống tiểu thư có thể đưa ra sáng kiến gì.
“Chưa nói đến kinh phí tổ chức sự kiện, chỉ nói về thuê người quảng bá sản phẩm đã là một vấn đề nan giải nếu chỉ có kinh phí năm tỉ. Nếu thuê người có độ nhận diện thấp thì mức độ quảng bá không đủ. Nếu thuê người nổi tiếng có độ nhận diện cao thì kinh phí không đủ.” Đặng Hách Miên nghĩ.
Khuynh Y không chút bối rối mà nói ra ý tưởng mà cô đã đột xuất nghĩ ra khi trên đường đến đây. Đó dường như là một ý tưởng thập toàn thập mĩ nhất.
– Sự kiện thường niên năm nay của tập đoàn Đặng thị chủ yếu là để quảng bá sản phẩm mới – một bộ sưu tập trang sức cao cấp. Đương nhiên đối tượng hướng đến không phải là những người bình thường mà là những người đẳng cấp hay nói là giới thượng lưu. Do vậy nếu dùng người nổi tiếng trên mạng hay trong showbiz có độ nhận diện cao nhưng không có đẳng cấp cũng không hữu ích là mấy. Ngược lại còn kéo xuống độ cao cấp của bộ sưu tập này.
Đặng Hách Miên ngẫm trong đầu một lát: “Không phải mình chưa nghĩ đến chuyện này, chỉ là vẫn chưa tìm ra hướng giải quyết. Không biết chừng Tống Khuynh Y này có thể cho mình một sáng kiến hay.”
Đặng Hách Miên: Vậy phải làm sao?
Khuynh Y tiếp lời: Vậy chi bằng để người trong giới làm đi. Người trong thương trường như chúng ta tuy không quá nổi tiếng để ai cũng biết đến nhưng người trong giới thì biết nhau rất rõ. Thậm chí dù là một tập đoàn nhỏ chỉ cần có chút biến động cũng được chú ý. Nếu để một người có chút tiếng tăm trong giới làm sẽ dễ dàng tiếp cận đến những ‘đối tượng khách hàng’ Đặng thị nhắm đến.
Đặng Hách Miên nghe đến đây như ngộ ra được chân lí. Cô ta không còn che giấu mà mỉm cười vui vẻ, hai tay vỗ vào nhau tạo những tiếng vang động thán phục trước tài trí của Khuynh Y.
– Hậu sinh khả úy, Tống tổng đúng là không đặt niềm tin vào nhầm người. Tống tiểu thư đúng là tài đức song toàn.
“Thành công rồi.” Khuynh Y cười thầm trong lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, nhân lúc Đặng Hách Miên đang vui vẻ liền chỉnh lời của cô ta.
– Đặng tổng nhầm rồi. Tôi bây giờ cũng là tổng giám đốc của Tống Minh. Không còn là một vị tiểu thư yếu đuối ăn hại cần người bảo vệ như trước kia.
Đặng Hách Miên vui vẻ quay trở lại bàn: Ha ha, cô bây giờ đã chính thức nhậm chức rồi sao. Vậy phải đổi cách gọi thành Tống tổng rồi nhỉ. Tống tổng, mời ngồi.
Đặng Hách Miên dang tay chỉ vào ghế đối diện. Khuynh Y vừa đặt mông xuống thì vừa lúc môt người phục vụ đi vào mang theo một tách cà phê nóng đặt vào chiếc đĩa nhỏ để trống trên bàn. Cô ngầm hiểu ra: “Hoá ra từ đầu đã không có ý định bỏ về, tất cả chỉ là đang ra vẻ cho mình xem. Cáo già thật.”
Đặng Hách Miên quay sang nói với người phục vụ: Lên món đi.
– Vâng.
Khuynh Y đặt bản hợp đồng đã soạn sẵn lên bàn đẩy về phía Đặng Hách Miên.
– Đặng tổng cứ xem xét kĩ lưỡng một lần trước, dù sao cũng là lần đầu tiên hợp tác.
Đặng Hách Miên nhận lấy bản hợp đồng nhưng lại đặt nó sang một bên tỏ ra hào sảng nói: Ầy với Tống Minh mà nói thì tôi hoàn toàn tin tưởng. Lại nói về việc Tống tổng vừa nói đi. ‘Người trong giới’ mà cô nhắc đến không biết lên là ai thì phù hợp.
Khuynh Y chống hai tay đan vào nhau kê dưới cằm.
– Tôi.
Đặng Hách Miên kinh ngạc phì cười: Nói mới thấy Tống tổng đúng là phù hợp.
Khuynh Y lấy trong túi ra một tấm thiệp đưa cho Đặng Hách Miên.
– Hôn lễ của tôi vừa hay trùng ngày với ngày tổ chức sự kiện của Đặng thị. Không biết Đặng tổng có thể thu xếp chút thời gian đến chung vui.
Đặng Hách Miên nhận tấm thiệp mời, cô ta mở ra nhìn thấy tên mình trên tấm thiệp nhưng ngày và giờ lại để trống liền mỉm cười hiểu ra ý đồ.
– Tống Minh dạo này có chút biến động đang rất được chú ý. Tổng giám đốc mới nhậm chức kết hôn càng là thứ thu hút sự quan tâm của mọi người trong ngoài giới. Mà bộ sưu tập trang sức lần này vừa lúc phù hợp sử dụng cho cô dâu. Tống tổng đúng là biết cách để khiến bản thân không bị chịu thiệt. Chỉ là…
Khuynh Y nghiêng đầu: Chỉ là cái gì?
Đặng Hách Miên nhếch mắt nhìn về phía Khuynh Y, đuôi mắt cô ta cong lên có chút cáo già.
– Không biết vị hôn phu của Tống tổng có biết chuyện này không.
Khuynh Y ngơ người, cô im lặng như ngầm thừa nhận.
Đặng Hách Miên: Nếu để vị hôn phu của cô biết cô đem hôn lễ của hai người thành một điều khoản trong hợp đồng chắc sẽ không vui đâu.
Khuynh Y cười nhạt nghĩ thầm: “Dù sao cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng.”