Chương 8: Cùng nhau đi chợ
Vì đã thi xong học kì, công việc ở trường chỉ có tập luyện cho buổi tổng kết nên học sinh lớp 10 khá nhàn. Do đó, Bình xin bố mẹ cho tá túc một đêm ở nhà bạn thân bởi mai là cuối tuần. Hai người lên kế hoạch cày phim mới ra rạp và trước khi bắt đầu, cả hai “tay trong tay” đi mua đồ ăn vặt để “tăng gia vị” cho bộ phim.
“Tao muốn uống cacao ~” – Bình lẽo đẽo, “nũng nịu” để người bên cạnh chú ý.
“Mày nói với tao làm gì?” – Hoàng phớt lờ câu hỏi, chuyên chú chọn snack theo ý thích.
“Đương nhiên để mày mua cho tao rồi, như lúc ở sân khấu ý.” – Bình tiếp tục lảm nhảm với cái giọng sến dện ấy.
“Ở sân khấu làm sao?” – Hoàng giả vờ như không hiểu.
“Nhìn là biết mày cố tình mua cốc cacao đấy cho “người thương” rồi. Buồn nhỉ? Tao ở với mày lâu hơn cậu ấy, thế mà chưa bao giờ được đãi ngộ đặc biệt như thế.”
Bình dựa lưng vào tường, cố tình bày ra vẻ mặt cún con, vừa “đáng yêu” lại vừa đáng thương, như thể bản thân chịu rất nhiều thiệt thòi.
Hoàng ngập ngừng một chút rồi ngẩng đầu lên, tiện tay cầm bịch snack ném vào người bạn thân và đi đến quầy hàng khác.
“Cô ấy ăn lạnh có thể ảnh hưởng tới cổ họng, uống đồ nóng để phòng tránh.”
Lúc đi, ngón tay Hoàng đặt nhẹ lên mũi và phẩy phẩy mấy cái theo thói quen.
***
Trời bên ngoài mưa tí tách khiến không khí ẩm hơn và lạnh hơn bao giờ hết, đây là thời điểm rất thích hợp để nhâm nhi đồ nóng.
Hoàng đặt tách trà trên tay xuống, vị ngọt thanh cùng hương thơm đặc trưng của mùi trà lan tỏa khắp khoang miệng và hơi ấm tan ra làm nóng bụng người uống. Cậu thư thái ngả lưng ra ghế, vừa nhấm nháp vừa tận hưởng.
Đúng lúc ấy, cánh cửa của quán mở ra, chiếc chuông bên trên bị cánh cửa va vào phát ra âm thanh, đó là tín hiệu để người bên trong biết có người đang đến.
Người vừa vào gọi đồ uống cho mình và nhanh chóng bước đến bàn của Hoàng rồi ngồi xuống.
Hoàng chống tay si mê nhìn, miệng cười tươi như hoa.
“Xin lỗi, em đến hơi muộn. Anh đợi lâu rồi nhỉ?”
Cô gái tháo khăn len vắt ra sau ghế, mái tóc không có chiếc khăn giữ lại liền bung xõa che đi gáy và cổ.
“Không lâu chút nào.” – Hoàng cười ngây ngốc.
“Đáng nhẽ em sẽ đến đúng giờ nếu mẹ em không réo tên “Thảo ơi, Thảo à” để làm cái này cái kia.” – Cô gái xị mặt.
Chàng trai bật cười vì sự đáng yêu của bạn gái. Hoàng đứng dậy kéo ghế đến bên cạnh cô gái dỗ dành. Cậu nhẹ nhàng vuốt suối tóc mềm mại, sau đó kéo đầu cô sát mặt mình, chuẩn bị trao một nụ hôn.
Khi hai môi sắp chạm nhau thì cơn đau từ chân truyền tới làm Hoàng bừng tỉnh.
Hóa ra là mơ!
Cậu ngồi dậy, uể oải rụi mắt, một tay với lấy điện thoại trên đầu giường, đã hơn chín giờ rồi. Quay sang nhìn người bên cạnh vẫn đang ngủ say, tay quờ quạng linh tinh, còn chân gác hết lên người Hoàng. Cậu bực bội hất ra, không quên nhéo “nguyên nhân” cắt ngang giấc mộng đẹp của cậu.
***
“Tao xin lỗi, thật lòng và chân thành xin lỗi mày vì lúc ngủ…có lỡ đá vào đùi mày. Bây giờ tao bao mày ăn sáng rồi mày hết giận tao nha?” – Bình ngồi phía sau không ngừng nài nỉ.
Hoàng cau có ngồi phía trước lái xe, trong đầu vẫn luẩn quẩn mấy cảnh trong mơ, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Cả hai đã tới quán ăn sáng. Lúc bước vào gặp người quen, là Lan và Thảo. Đôi bên chào hỏi lẫn nhau và ngồi chung một bàn.
“Hai cậu gọi gì chưa?” – Hoàng lịch sự hỏi.
“Bọn mình vừa tới, quán đông quá chưa chen vào gọi được.” – Thảo tiếp lời.
“Mọi người lên món đi, để tao đi gọi cho.” – Bình xung phong.
Thực đơn hôm nay sẽ có: xôi nem dành cho Thảo, xôi lạp xưởng là của Hoàng, hai bánh mì cắt cho Lan và Bình, cùng 4 cốc Milo nóng.
Bình nhẩm lại danh sách một lần nữa, định đứng dậy đi gọi thì nghĩ ra gì đó, quay lại thúc vào vai Lan.
“Mày đi cùng tao đi, tao không nhớ được hết.”
“Có thế mà không nhớ, tự mày bảo muốn đi mà?”
“Tao vẫn còn ngái ngủ.”
“Sao mày hay ra vẻ thế?”
Mặc dù mặt Lan đã nhăn tít lại nhưng vẫn thuận theo bạn mình đứng dậy.
Trước khi rời khỏi chỗ, Bình không quên quay lại nháy mắt với Hoàng. Hành động ấy cũng làm cho cậu bạn thân hài lòng.
“Sau khi ăn, hai cậu có kế hoạch gì khác không?” – Hoàng vừa hỏi vừa lau đũa thìa.
“Mình với Lan vào chợ đi mua đồ, có hẳn một danh sách dài đang chờ đợi.” – Cô gái dang rộng hai tay để miêu tả độ dài rõ hơn.
“Cứ đến tết là phải sắm nhiều đồ nhỉ? Mẹ mình…cũng sai mình vào chợ mua mấy đồ lặt vặt. ” – Hoàng ngập ngừng nói.
“Thật hả? Tí nữa cùng đi luôn không?” – Thảo đề xuất.
“Chắc chắn rồi. À, mình có nên thuê tóc giả cho buổi biểu diễn không?”
Vụ thuê tóc giả này là anh Minh đề xuất, anh bảo hai người về thảo luận và đưa tiền trước để cả hai tự đi xem. Vì muốn nhân vật bước ra đời thực giống nguyên tác nên anh mới đề xuất việc đội tóc của người già.
“Cậu không nhắc là mình quên mất. Trong chợ có cửa hàng cho thuê trang phục, chút nữa mình xem luôn nhé?” – Thảo đáp lời.
Hai người kia đã quay trở lại bàn, hình như hoạt động “cãi nhau” luôn là thú vị giữa hai người này.
“Tao bảo mày cứ chen lên đi mà sao mày cãi ngang hoài?” – Lan lên mặt.
“Chen thế nào được, có hai thanh niên chắn chỗ đó rồi.” – Bình cũng chẳng thua kém.
“Thế mà tao thấy được khoảng trống cho mày đứng luôn đấy!”
“Mày muốn tao bị ép chết à?”
“Không có kinh nghiệm thì dựa cột mà nghe nhé.”
Tiếng cãi nhau chỉ ngớt một lúc, cho tới khi đĩa bánh mì cắt được mang đến. Hai cái bánh mì cắt đáng nhẽ phải để ở hai cái đĩa riêng nhưng vì quán đông quá, tạm thời không đủ đĩa nên phải để chung. Chuyện chẳng có gì to tát nếu cả hai không tranh nhau miếng ăn.
“Mày đừng có chọc, tao còn chưa lấy được miếng bánh.”
“Cái đó của tao, không phải sân si.”
“Mày ăn lắm xúc xích thế? Để xuống đi.”
“Này, đừng thọc đũa vào bát nộm của tao.”
“Mày ăn nhiều hơn rồi nên miếng cuối là của tao!!!”
Nói qua nói lại, nói nhiều đến mức người ngoài không nghe rõ giọng ai với ai, chỉ biết cả hai vì miếng ăn mà đánh nhau “gà bay chó sủa”.