Chương 7: Cacao nóng
Trên sân trường hiện tại không chỉ có ban truyền thông tập kịch, mà còn có ban văn nghệ và các lớp học khác tham gia vào hoạt động biểu diễn. Bên cạnh đó, một “tiết mục” không thể thiếu nhân dịp đặc biệt thế này là sửa sang khuôn viên nhà trường, lao động, dọn vệ sinh tại các lớp. Năm nay hiệu trưởng còn chơi lớn thuê đội ngũ để sơn lại tường và sơn lại các bồn cây, bồn hoa. Cũng may năm nay không có cuộc thi “trang trí lớp” như mọi năm, bởi cuộc thi này bị kiến nghị quá nhiều: nào là có lớp mua quá nhiều hoa để cắm, sau khi quay lại trường học thì hoa đã héo và có mùi; nào là cuộc thi này tốn nhiều kinh phí; nào là vấn đề xả rác bừa bãi…nên hiệu trưởng quyết định chấm dứt, không mở cuộc thi này lần nào nữa.
“Cắt! Cắt! Cắt hết cho tao!!! Sao có mỗi lời thoại mà mày vấp hoài thế? Đến bao giờ mới khớp được hoàn chỉnh đây? Mày biết còn bao nhiêu ngày là diễn rồi không? Còn không đến một tuần nữa! Chốt với nhau chia nhóm để tập cho dễ, xong rồi khớp các đoạn lại, rồi ra cái gì chưa? Đau nhức xương khớp à? Còn một nửa kịch bản chưa khớp, làm ăn thế này liệu có kịp không?!!!”
Tiếng quát chói tai ấy là của Trường ban ban truyền thông. Anh ấy không tham gia tiểu phẩm nhưng phụ trách kiểm soát cả hai đội lên bài và đội kịch. Mấy hôm trước anh để cho mọi người tự tập để hôm nay xem các nhóm khớp đoạn với nhau, tuy nhiên, vẫn có thành viên chưa thực sự thuộc lời thoại.
Mọi người nghe tiếng quát đều đần mặt ra, không dám di chuyển khỏi vị trí. Có lẽ tất cả đều ngạc nhiên vì trưởng nhóm thường ngày luôn vui vẻ, ôn hòa, hay trêu chọc nay lại căng thẳng tới vậy. Nhưng ai nấy cũng tự hiểu rằng, thời gian tập luyện không còn nhiều, người lo lắng và sốt ruột nhất sẽ là người đứng đầu.
Một lúc sau trưởng ban bình tĩnh lại, anh ngồi xuống đất để bản thân không nóng giận và cho mọi người nghỉ mười phút. Nhóm lúc nãy làm sai cũng tự giác ra một góc tập lại.
“Anh Minh dạo này căng thẳng quá.” – Thảo nhìn về phía trưởng ban, không khỏi thấy xót thương.
“Ừm. Dạo này anh ấy vừa phải quản lí hoạt động trong ban, vừa phải ôn tập cho kì thi học sinh giỏi.” – Hoàng tiếp lời.
“Mình có đọc được trên mạng người ta bảo rằng, lúc stress ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng tốt hơn, cậu muốn ra căng tin cùng mình không? Mình tính mua nước ngọt cho anh Minh.” – Thảo chỉ về căng tin phía đằng kìa, mong chờ người bên cạnh đồng ý.
Hoàng không ngần ngại gật đầu luôn.
Lúc đến căng tin mới thấy mọi người bận tới mức nào, bên trong chỉ có lẻ tẻ vài người. Bình thường giờ tan tầm căng tin khá đông học sinh tới mua đồ ăn vặt hoặc đứng chuyện trò. Hôm nay là ngày tổng vệ sinh nên không có học sinh tụ tập, chỉ có những nhóm người giúp nhau khênh vác hoặc di chuyển đồ đạc.
“U ơi làm cho con một cốc cacao nóng mang đi nhé. Cậu muốn ăn gì, hôm nay mình đãi.”
Thảo nói với người phụ nữ trung niên đang đứng ở quầy, rồi quay sang hỏi Hoàng.
“Mình cầm nhiều tiền lẻ lắm, để mình trả cho.” – Hoàng khách khí nói.
“Ấy, ngại gì, cứ chọn đi. Lần trước cậu đãi cả ban chúng ta rồi, mình bao cậu bữa này còn chẳng bằng số tiền lúc đấy.”
Cô gái vừa nói vừa mở tủ lạnh kiếm nước ngọt, nhìn thấy có cây kem sữa dừa bên trong liền chuyển chủ ý lúc đầu của bản thân.
“Ý, mùa đông u cũng bán kem ạ?”
“U nhập một ít về bán thôi.”
Hoàng hơi nhướng mày, lấy làm lạ: “Có ổn không nếu cậu ăn nó vào lúc này?”
“Không sao, cảm giác ăn đồ lạnh vào thời tiết thế này…nó cứ lâng lâng, buốt buốt…khó tả, nhưng mình thích cảm giác đấy.”
Thảo nói xong, không đợi được nữa ngay lập tức bóc ra ăn luôn. Cắn một miếng kem, buốt tận chân răng nhưng bù lại vị ngọt, thơm của mùi dừa tan ra trên đầu lưỡi, thấm vào vị giác khiến người ta mê mẩn.
“Cậu…chọn đi…cái…gì cũng được.” – Thảo ú ớ nói vì chưa nuốt hết kem trong miệng.
Hoàng bật cười, nhanh chóng chọn cho mình nước uống và thứ cậu cầm trên tay vừa dinh dưỡng vừa rẻ: sữa Fami Canxi.
“Đúng là số tiền mình bỏ ra chưa bằng 1/4 số tiền của cậu.” – Thảo lầm bầm.
Sau khi nhận được cốc cacao, cô gái lôi sấp tiền lẻ từ trong túi áo ra đếm đếm và trả cho chủ cửa hàng.
Hai người tính trở lại sân khấu thì bạn của Hoàng tới, bá vai cậu định lôi vào căng tin. Thấy thế Thảo cũng không ở lại “làm bóng đèn” cho “đôi chim **” nên xin phép đi trước.
***
Trưởng ban đã bình tĩnh so với lúc nãy nên không khí của buổi tập ôn hòa, vui vẻ hơn rất nhiều.
Lúc Hoàng trở lại sân khấu mọi người vẫn đang trò chuyện, tâm sự với nhau. Cậu thấy Thảo đứng ở một góc bấm điện thoại, chắc đang bận chuyện gì đấy. Hoàng khẽ khàng bước đến bên cạnh, sợ tiếng động lớn sẽ làm phiền cô gái.
“Có vẻ anh Minh thoải mái hơn rồi nhỉ?” – Hoàng nhỏ giọng hỏi, đưa đầu ghé vào tai cô gái nhưng cũng nhanh chóng dịch ra.
Do đang chăm chú nhìn màn hình, vì vậy thiếu nữ giật nảy mình bởi tiếng nói đột ngột truyền tới.
“Há…à…ờ…có lẽ vị ngọt thực sự chữa lành tâm hồn. Anh ấy đỡ stress hơn sau khi uống cốc cacao nóng.”
Lúc này Thảo mới quan sát thấy người bên cạnh cũng cầm một cốc cacao chưa mở nắp, hình như chưa uống ngụm nào.
“Cậu muốn uống cacao hả? Thế mà lúc nãy không bảo mình. Mình không ngần ngại bao cậu thật mà.” – Trong giọng nói của thiếu nữ có chút quở trách chàng trai.
“Không phải, lúc nãy nói chuyện với bạn thấy hơi khô cổ nên mình mua.” – Hoàng vội giải thích.
“À…”
“Cậu khát không?”
“Cũng hơi hơi, nãy cười với anh Minh nhiều quá.”
“Mình mang hai ống hút, uống nhé?”
Thảo suy nghĩ một lát trước lời mời, sau cùng cô vẫn đồng ý và đón lấy cốc cacao đã được cắm ống hút. Hình như cho hơi nhiều nước nên vị nhạt nhạt, đắng đắng không bị ngọt, rất hợp với một người vừa ăn kem xong nên không bị khé cổ, thêm hơi ấm truyền từ miệng xuống đường ruột giúp cả người cô nóng lên, làm tan đi cái lạnh của cây kem khi nãy.