Chương 6: Ximp.ht
“Cái ông anh khó tính, khó nết này!!! Có nhất thiết phải làm luôn vào ban đêm không???”
Thảo kêu gào trước màn hình máy tính với đống dữ liệu chằng chịt được gửi tới và tin nhắn liên tục đến giục chạy deadline. Công việc hiện tại cô gái đang nhận là lên bài truyền thông và edit ảnh cho các quán cafe. Tết đến gần hơn nên đa số các quán sẽ có chiến dịch thu hút khách hàng. Đặc biệt là những ngày trước giao thừa, các quán nước thường đánh đúng tâm lý người trẻ: thỏa mãn nhu cầu làm đẹp và chụp ảnh, nên lượng công việc dành cho editor càng nhiều hơn.
Tay cô thoăn thoắt trên bàn phím, mắt nhìn nhanh lựa chọn tấm ảnh đẹp nhất để chỉnh sửa và loại bỏ những tấm không cần thiết. Rất nhanh đã có sản phẩm, lưu vào một file và gửi qua email cho chủ quán.
“Chinzilla ơi Chinzilla~ Đêm đông hôm nay cục cưng phải đồng hành cùng chị rồi, mặc dù rất lạnh nhưng chị không muốn ngồi đây cô đơn đâu, cục cưng chịu khó chút nhé ~”
Thảo than vãn với thú nhồi bông hình con thỏ của mình, cô ôm chặt “người bạn đồng hành” vào lòng để giữ ấm cho cả hai. Còn về cái tên Chinzilla trong lời nói của thiếu nữ có nguồn gốc từ một bộ phim học đường xem vào mùa hè, vì quá yêu thích bộ phim đấy nên cô gái đặt tên cho thú nhồi bông yêu quý của mình giống với tên của ban nhạc trong phim.
*Cái này là thật đó nhé, mị thích bộ phim đấy lắm nên cũng đặt tên cho thỏ bông của mình như vậy, mọi người có thể tìm kiếm “nhóm nhạc Chinzilla” để biết thêm chi tiết.
Vì muốn lấy tiền thưởng nên Thảo đã nhận job cả edit và marketing, do đó dù đã edit xong ảnh thì cô vẫn chưa thể nghỉ ngơi, tiếp tục phải nghĩ bài truyền thông để mai chủ quán đăng lên page quảng bá ngay vào sáng sớm mà đáng lẽ lịch lên bài là vào ngày kia.
Đúng lúc đang rối bời thì có tiếng gõ cửa, Thảo giật mình, lập tức gấp máy tính lại và mở sách vở ra. Sau đó, cô giả vờ bình tĩnh lên tiếng: “Ai đấy?”
Bên ngoài truyền vào giọng nói nhỏ nhẹ: “Em đây, vào được không?”
Hóa ra là cậu em trai, lúc này cô mới dám thở phào, mở lại máy tính rồi ra hiệu đồng ý với người bên ngoài.
“Thi xong rồi mà, chị học muộn thế?” – Cậu nhóc vừa đi vừa cúm rúm vì lạnh.
“Chị học xong từ nãy rồi. Chuẩn bị ngủ thì bị gọi điện làm phiền.” – Thảo nhếch môi tỏ ý chê bai.
“Lại là công việc ở mấy quán cafe ạ?” – Cậu nhóc tò mò nhìn vào màn hình máy tính của chị.
“Đúng, tự nhiên chuyển lịch đăng bài làm chị phải bật dậy làm luôn.” Cô gái vừa nói vừa giơ nắm đấm trước màn hình bày tỏ sự bực tức. “Mà sao nhóc còn chưa ngủ? Chị tưởng mẹ vào kiểm tra chứ, mẹ mà biết chị làm thêm chắc thu máy tính mất.” Thảo xoay ghế hướng về phía em trai.
“Em muốn chị dạy mấy câu trắc nghiệm…của đề hóa.” – Cậu nhóc nhoẻn miệng cười, đôi mắt lanh lảnh có ý chọc ghẹo.
“Mày ghẹo gan chị đúng không?!” – Thảo lườm nguýt, không quên đá nhẹ vào chân cậu em.
“Hì hì. Thật ra em muốn xin chị ý kiến. Qua tết là thi học sinh giỏi cấp tỉnh rồi, em chưa biết nên chọn đội tuyển nào cho phù hợp. Rối hơn nữa là…các cô lôi kéo em quá trời, hôm thì lôi vào đội tuyển hóa, hôm thì kéo vào đội tuyển lí, nay cô giáo dạy địa cũng ngỏ lời…chẳng biết nên đi theo ai mới đúng?”
Cậu nhóc rũ mắt u sầu, trông giống ông cụ non đang tính toán chuyện thế sự.
“Học đều các môn thích quá nhỉ? Mày qua đây để flex với chị à?” – Thảo hơi gằn giọng.
“Không nhá, em suy nghĩ trằn trọc mãi, khó quá mới qua nói với chị.” – Cậu nhóc vội giải thích.
“Đùa đấy. Chị hiểu vấn đề của nhóc rồi. Giang này, chị biết nhóc không muốn làm các cô thất vọng nên mới phân vân đến tận bây giờ chứ thực chất nhóc biết mình muốn học cái gì rồi. Thực ra…khi nhóc nói là em không vào đội tuyển của cô đâu, các cô chỉ hơi tiếc chứ không buồn nhé, đến lúc nhóc lấy được giải cho nhà trường rồi thì tất cả đều vui, đều sướng như nhau thôi.”
Thảo dừng một chút, quan sát kĩ nét mặt của đối phương, có lẽ cậu nhóc vẫn còn chút phân vân trước quyết định của mình.
“Hồi đấy chị cũng như nhóc này, theo ý cô chủ nhiệm đi đội tuyển địa. Lúc học mới biết bản chất môn học, khó hơn, kiến thức rộng hơn, cảm thấy mơ hồ về bản thân rồi cứ cố chấp nghĩ rằng…chỉ cần chăm chỉ là ok thôi. Đến lúc làm bài test tại trường chị bị loại luôn. Biết vì sao không? Vì bài viết linh tinh, không logic, không biết cách học, chán nản do không đúng sở trường. Đến lúc lên lớp 9 chị dứt khoát đi đội tuyển văn, đúng sở trường đúng năng lực và giật được giải cho trường.”
Đã từng trải qua khoảng thời gian khó khăn ấy nên Thảo hiểu rất rõ, làm theo ý người khác nhưng không đúng ý mình nó như kiểu mặc một cái áo bị chật, biết nó chật nhưng vẫn cố ních vào vì tin sẽ mặc được, cuối cùng người khó chịu là mình và có khi cái áo cũng bị rách vì bung chỉ. Điều ấy vừa tốn thời gian, vừa gây áp lực lên bản thân.
“Giang, nghe này, nhóc cũng sắp 14 tuổi rồi, không chỉ học các kĩ năng giao tiếp bình thường như lễ phép chào hỏi, biết cảm ơn, biết xin lỗi…mà còn phải học cách nói “không” đúng hoàn cảnh và biết từ chối. Đó cũng là cách nhóc bảo vệ bản thân để không bị bắt nạt nữa đấy.”
Nhờ những giải thích và khích lệ của chị, cậu nhóc hiểu ra phần nào và lựa chọn được quyết định của bản thân.
“Hehe, cảm ơn chị gái, mai em sẽ nói lại với cô. Em đi ngủ trước đây, chị ngủ sớm đi nhé.”
Nói xong cậu nhóc nhảy chân sáo về phòng, có lẽ lời động viên của Thảo đã truyền nhiệt huyết cho cậu thiếu niên, chắc bây giờ cậu đã yên vị trên giường với những giấc mộng bay bổng của tuổi trẻ.
Thảo tiếp tục quay về với công việc còn dang dở. Lúc bật lại màn hình, có một tin nhắn của người lạ gửi tới. Cô nhấp vào, người nọ để avatar không mặt, là hình một con gấu giữa cái nền đen xì.
“Xin chào, bạn có thể cho mình hỏi không?” – Ximp.ht
“Có vấn đề gì không ạ?” – Thảo Hương.
“Hiện tại bạn đang nhận job ở Feline Cafe đúng không? ” – Ximp.ht
“Đúng rồi.” – Thảo Hương.
“Mình cũng vừa được nhận vào làm ở đây. Anh chủ có nói mình liên hệ với bạn. Chúng ta có thể share chung việc.” – Ximp.ht
“Share ấy à… ” Thảo lầm bầm, công việc cũng kha khá nhưng tiền lương không quá nhiều, cô đang băn khoăn không biết anh chủ định chia lợi nhuận hai bên thế nào.
“Mình chưa nhận tiền luôn, mình mới đang học việc nên cần tìm mấy job thực hành. Trong thời gian này cũng cần người chỉ bảo.” – Ximp.ht
Chẳng để cô bận tâm, người ở đầu bên kia nói luôn mục đích.
Thảo rất bất ngờ, nhưng đó là quyết định của người ta mà nên cô không thắc mắc quá nhiều.
“Ok, có gì khó bạn cứ hỏi mình. Trước tiên bạn đánh hộ mình văn bản này nhé?” – Thảo Hương.
Có người giúp đỡ bớt áp lực hơn hẳn. Hai người trao đổi với nhau tài liệu công việc, cùng nhau thức hoàn thành deadline gần như cả đêm.