Chương 47: Thu liễm
Chủ trò phát bài đến tận tay các thành viên để tiếp tục ván thứ hai, mọi người có mặt cũng không ai để ý nhiều về lời nói khi nãy, chỉ duy Bình là hiểu tất cả và đang cười thầm trong lòng. Sau vài giây chờ đợi mọi người xem quân của mình, chủ bài ra hiệu lật bài.
Vẫn giống như lần trước, có người vui như đi trẩy hội, có người ủ rầu không thôi. Chỉ khác rằng, người chiến thắng lần này lại là Bình và người thua cuộc đã chuyển thành đối tượng khác.
“Tuyệt ~~~ Ai thua đấy? Ra mặt đi.” – Chàng trai cười toe toét.
“Tao. Thử thách.” – Ngân ra giá luôn.
“Để nghĩ kĩ xem nào…” Bình xoa xoa cằm, sau lại tặc lưỡi một cái: “Nợ được không? Tí nữa tao nghĩ ra rồi nói với mày.”
“Ơ, chơi bẩn thế?” – Cô gái bên cạnh bất bình thay cả bạn mình.
“Đâu có? Tao xin trước rồi mà?” – Bình nhún vai.
“Quan trọng là ý kiến của người trong cuộc mà nhỉ?” – Hoàng xen vào, nhướn mày nhìn người thua cuộc, ánh mắt rất mong đợi nhưng thật chất như muốn bức cung người ta, mọi phẫn nộ và khinh bỉ đều được cậu chôn sâu dưới đáy mắt, khó ai phát hiện ra.
“Được mà, chuyện nhỏ.” – Ánh nhìn chằm chằm của chàng trai nọ khiến tim cô gái đập dồn dập, hai má bắt đầu ửng đỏ, còn miệng thì không kìm được nở nụ cười thật tươi.
“Mọi người làm chứng rồi nhé? Chắc không ai còn gì thắc mắc đâu nhỉ?” – Bình hô to, chỉ sợ người xung quanh không nghe thấy cậu nói gì, câu này vừa là thông báo vừa là “cà khịa” những ai phản đối.
Các ván bài cứ thế nối tiếp cuộc chơi, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp hành lang dài. Thế nhưng, ẩn trong đó đang có người chờ đợi một cơ hội thích hợp dành cho mình. Chẳng phụ lòng người, sự chờ đợi ấy cuối cùng cũng có kết quả.
“Thằng này nó thâm độc lắm, không mấy lại bị nó dụ cắn câu là dở.” – Bình thần bí nói.
“Chọn gì?” – Hoàng hỏi.
“Sự thật đi.” – Cô gái thua ván đầu tiên trả lời, thái độ hậm hực vô cùng vì đã bị thua mấy lần liền.
“Chưa dụ mồi đã cắn câu…”
Nói xong, Hoàng đi tới chỗ cặp sách, rút ra một tập giấy rồi từ tốn trở lại chỗ cũ trước ánh mắt kinh ngạc của bao người. Cậu không lật những tờ giấy A4 đấy lên ngay mà đặt câu hỏi cho đối phương:
“Nếu xúc phạm, phỉ báng hay xuyên tạc nhân phẩm của người khác. Hoặc…có động thái quấy rồi đời tư người khác…mày nghĩ nên tố cáo hay khiếu nại?”
Đối phương quan sát kĩ từng nhất cử nhất động của Hoàng, đặc biệt là sấp giấy trong tay cậu, phân vân một lúc mới trả lời: “Dùng quyền tố cáo.”
“Thế mày phân tích hộ tao xem trường hợp này tao nên làm thế nào? Tao nên báo cáo nó với ai?” – Chàng trai đẩy tập giấy A4 đến trước mặt bạn nữ, khoanh tay chờ đợi lời hồi đáp.
Những người gần đó tò mò lập tức vây quanh xem xét như đang hóng hớt drama trên mạng xã hội. Cô gái cũng cầm từng tờ giấy lên đọc, mà càng đọc lại cành hoảng. Vì nội dung bên trong gần như là toàn bộ cuộc trò chuyện trên diễn đàn nữ sinh, nơi cô gái này và mấy người khác nói xấu cũng như gửi ảnh chụp lén vào đây.
“Tao nên nói với ai? Cảnh sát? Giáo viên? Hay bố mày?” – Hoàng ghé đầu lại gần, nói với một chất giọng vừa mỉa mai vừa mềm mại.
Ai trong lớp cũng biết rằng gia đình của cô là gia đình gia giáo với truyền thống làm giáo viên lâu đời nên cực kì nghiêm khắc, không chỉ trong học tập mà trong lễ nghĩa phép tắc cũng vậy.
Khi nghe nhắc tới bố mình, cô gái lập tức ngẩng phắt lên, cả người căng cứng. Muốn van nài đối phương giữ im lặng, nhưng vì thể diện mà lời nói tắc nghẹn ở cổ, chỉ có thể chừng mặt nhìn cậu thay lời muốn nói.
“Tao tưởng mày nói nhiều lắm, như trong này.” – Hoàng vô tư chỉ vào một đoạn tin nhắn rất dài do cô gái làm chủ.
“Cười lên nào ~ Hú hú ~”
Đang lúc hai bên căng thẳng, chẳng biết Bình từ đâu chui ra, chĩa một lúc liền hai cái máy điện thoại sát mặt cô gái, lại còn cố tình reo hò chọc tức đối phương.
Ngân thấy bạn mình bị “bắt nạt” như vậy, không nhịn được đứng dậy chỉ mặt điểm tên, gay gắt chỉ trích: “Xóa đi!!! Màu chụp làm gì hả?! Hả?!!!”
“Cho chúng mày trải nghiệm đấy. Đây là tao bất ngờ chụp mà mày đã gầm như sư tử Hà Đông. Còn chúng mày là chụp lén rồi phát tán trong hội nhóm, liệu đã đặt bản thân vào hoàn cảnh người đó để suy nghĩ chưa?”
Bị nói đến mức này, hai cô gái chỉ có thể câm nín không còn lí lẽ nào để cãi lại. Người bên ngoài có người hóng hớt nhiệt tình, có người bàn tán to nhỏ, có người thì nhoẻn miệng cười khinh…
“Nói luôn, Thảo không thích tao, chưa từng. Xin hãy thu liễm lời nói và thái độ quá đáng của chúng mày, đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy. Nếu mày không thu hồi ảnh trên diễn đàn…Ngân…mày biết tao sẽ làm gì nhỉ?” – Lời nói của chàng trai sắc bén, khí thái bức người đến đáng sợ. Đây là điều chắc chắn Hoàng sẽ làm nếu hai người này không làm theo thỏa thuận, không chỉ là cảnh cáo nữa.
Mặc dù t đã tức đến nỗi muốn xì khói trên đầu nhưng hai cô gái cũng không dám lên tiếng phản bác lấy một câu, cặp mắt liếc láo liên hết người này tới người nọ – phương thức duy nhất thể hiện sự bất mãn.
“À này, hồi nãy mày chưa thực hiện thử thách của tao nữa.” – Bình nhắc nhở, cái vẻ mặt gợi đòn đến ghét.
“Ờ, chưa làm nữa, đến lúc phải làm rồi.” – Có người hùa theo.
Mọi người bắt đầu nhao nhao giục giã hai người thực hiện trao đổi khi nãy mặc cho cô gái cố gắng phản kháng bằng cách lấp liếm rằng đấy là chơi “bẩn”.
“Cái gì?!” – Ngân hằn học hỏi.
Sau khi nhận được phản hồi ưng ý, Bình chọn phần quay video trong máy ảnh, đề nghị một yêu cầu: “Thừa nhận lỗi lầm của bản thân và thừa nhận những dòng tin nhắn kia chính là đang xuyên tạc, bịa đặt để hạ thấp người khác. Nói đi.”
Mọi người vây xung quanh đồng thanh hô hào “cổ vũ” để tiếp thêm “dũng khí” cho Ngân. Quả thật rất hiệu nghiệm, lời “cổ vũ” dồn dập trở thành đòn bẩy để cô gái cắn răng nghiến lợi gằn từng câu từng chữ: “Ờ…là tao…chính là tao sai…tao đã nói xấu về Thảo!!! Mọi cái tao kể vừ tính cách, học lực hay nhiều thứ khác đều chỉ là bịa đặt!!! Hài lòng chưa?!”
“Người bên cạnh nữa.” – Bình hất cằm ra hiệu.
“Xin lỗi…xin lỗi rất nhiều…tất cả chỉ là bịa thôi…” – Cô gái cúi gằm mặt vì xấu hổ, giọng lí nhí như hết hơi.