Chương 46: Cô ấy rất bận
Sáng sớm, chàng trai đứng ở một góc khuất chỉ cậu có thể nhìn thấy người bên ngoài. Sau một lúc lâu chờ đợi, người mà cậu luôn tìm kiếm đã đến. Nhanh như chớp, Hoàng nhảy ra chặn đường người nọ.
“Bạn cùng bàn của Thảo phải không?”
Linh đang tung tăng không để ý xung quanh nên ngay khi có người xuất hiện liền hét lên một tiếng: “Ối dồi ôi, lạy chúa. Mày ở đâu chui ra đấy?!”
“Ở gần đây.”
Cô gái vuốt ngực, thở hắt ra để bình ổn lại tâm trạng, sau rồi mới trả lời câu hỏi ban nãy: “Đúng là bạn cùng bàn của Thảo. Có vấn đề gì à?”
“Chắc là biết tin trên diễn đàn này nhỉ?” – Hoàng giơ màn hình điện thoại chứa đoạn tin nhắn do Bình gửi về máy.
“Uồi, đã lan tin đến tai hội con trai chúng mày rồi à?” – Linh bất ngờ, nhíu mày đọc từng dòng tin nhắn.
“Thảo có trong đây không?”
“Không, hồi trước rủ nhưng nó không vào. Tao combat với bọn đấy đến nỗi bất lực luôn rồi.”
“Tốt. Đừng nói với cô ấy, kể cả sau này.”
“Giấu được mãi sao?”
“Được bao nhiêu thì được, ít nhất không phải bây giờ, cô ấy rất bận.”
Thảo luận thêm một số điều rồi hai người mỗi ngả trở về lớp học của mình.
***
Trong lớp, Thoa đang lật đi lật lại bức ảnh ở thư viện ảnh, trông cô có vẻ rất sốt sắng, chốc chốc lại thở dài thườn thượt. Lúc Thảo đến, thái độ của Thoa còn lạ lùng hơn. Cô gái cứ quanh sang nhìn, rồi lại quay đi, lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, đến độ Thảo phải mở lời hỏi trước: “Mày bị sao thế? Muốn nói gì nói đi?”
“Chuyện là…chuyện là…” Cô gái ấp úng không chịu nói, phải mất một vài giây lấy đà mới tiếp tục: “Có chuyện đã xảy ra…”
“Hello, chào cả nhà yêu ~~~”
May mắn thay, Linh tới kịp lúc trước khi sự thật bị phơi bày, cô đã nhất trí với Hoàng sẽ giấu chuyện này hết mức có thể nên không để công sức đổ sông đổ bể nhanh như vậy được.
“Mày có cần nói to thế không Linh?” – Thoa bực bội gạt cái tay đang đặt trên vai mình.
“Nhiều năng lượng quá ha? Tí nữa đừng ngủ gật trong lúc chữa đề đấy nhá.” – Thảo cười đùa, nhưng vẫn không quên hỏi lại chuyện Thoa định nói: “Mày nói tiếp câu ban nãy đi.”
“Idol của nó gặp drama thôi mày, không có gì to tác đâu.” – Linh trừng mắt nhìn bạn, gằn từng chữ một như đang cảnh cáo.
Cô gái nọ cũng không ngốc, hiểu ngay tín hiệu được truyền tới, lập tức hùa theo: “Đúng rồi ấy mày, tao buồn lắm.”
“Mày kể xem nào?”
Sự chú ý của Thảo thành công bị chuyển hướng sang chủ đề khác. Sau khi nghe kể lại mọi chuyện vào buổi sáng từ Linh, Thoa hiểu được phần nào và cả hai đã hợp lực cùng nhau để những lời đồn tránh xa phạm vi của ba người.
***
Giờ ra chơi luôn là thời điểm vàng trong ngày đối với học sinh và thầy cô giáo.
Giáo viên vừa bước ra khỏi cửa lớp, Bình liền rút ra từ trong cặp sách bộ tú lơ khơ, hộ to mọi người như đang mời chào khách hàng: “Mại dô, mại dô, anh em ơi ~ Chơi thôi ~ Không nhanh là vào lớp bây giờ.”
Mấy “con nghiện” lập tức bâu lại như tổ ong, nhao nhao dành phần chơi cho mình. Cuối cùng, danh sách chơi được chốt gồm ba nữ và ba nam cùng một người chia bài, loại hình chơi là ba cây.
“Lâu lâu mới thấy bạn tôi tham gia đấy.” – Bình bá vai bá cổ Hoàng, lời nói và ánh mắt đầy ẩn ý.
“Theo chiều gió mà đến.” – Miệng nói nhưng ánh mắt lại chăm chăm nhìn phía đối diện, nơi một bạn nữ đang ngồi.
Bài đã được phát đến tay các thành viên. Trước khi chơi, người chia bài lên tiếng hỏi: “Hình phạt là gì đây?”
“Sự thật hay thử thách?” – Hoàng tiếp tục lên tiếng.
“Nếu mà không thực hiện được thì phải uống nước nhé?” – Một người khác đề xuất.
Sau cùng, tất cả đều đồng ý, người phát bài liền ra hiệu để mọi người lật bài và đặt lên mặt bàn.
Có người điểm thấp lẹt đẹt, có người ở mức an toàn, còn có người điểm cao chót vót. Và ván đầu tiên người thua chính là Hoàng.
“Chọn gì nào?” – Người thắng lên tiếng hỏi.
“Sự thật.”
“Ây dà, mày kín tiếng quá, hơi khó cho tao đây…”
Người nọ xoa cằm hồi lâu, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Kể một kí ức thuở nhỏ mà mày thấy quê nhất?”
“Hồi mẫu giáo, có lần anh họ đến nhà chơi đã trêu tao. Anh ấy cầm con sâu bướm hù tao, một người chạy một người đuổi theo quanh xóm.” – Hoàng bình thản kể lại.
“Ây, chưa thấy mày kể cho tao bao giờ thế?” – Bình bất bình lên tiếng.
“Không nghĩ mày cũng rơi vào trường hợp thế đấy Hoàng.” – Cô gái ngồi đối diện cười khanh khách.
Chàng trai ngước lên nhìn, trực diện mắt đối mắt với người nọ, nhẹ nhàng nói nhưng sâu bên trong là sự châm biếm vô cùng: “Đâu đó, chẳng phải chỉ mình anh tao mới cố tình làm người khác rơi vào hoảng loạn và thế bí như vậy.”
Trong chốc lát, tất cả đều rơi vào im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về hướng chàng trai như đang cố gắng giải mã lời nói của cậu.