Chương 45: Tin tức xấu
“Làm gì phải.”
“Ngồi sát thế này thì quá rõ ràng rồi còn gì?”
“Chỉ bài nhau thôi mà.”
“Mong là không phải, để chị em được ngắm trai đẹp thoải mái ~~~”
“Không muốn đâu!!!”
…
Con dân trên diễn đàn “gào thét”, than vãn, tranh luận sôi nổi với chủ đề “Nam thần lớp 10 chuyên Toán đã có ‘My love’ của mình?”.
*Tức là có người yêu để tham gia cuộc thi “My Love” vào năm sau.
Trong những ngày ôn thi căng thẳng, tin tức “rúng động” này hót hòn họt chẳng kém gì drama của showbiz, chỉ khác giới hạn thu hẹp trong khuôn khổ trường học. Mấy ngày sau đó, độ nóng của chủ đề vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, trên diễn đàn nữ sinh cũng có nhiều ảnh chụp lén của cả hai. Có hai luồng ý kiến phân ra, một bên “lên thuyền” ship thành cặp đấu khẩu với một bên tỏ ý chê bai. Và đám người này chẳng ý tứ chút nào, không những sân si chuyện người khác lại còn có lời lẽ xuyên tạc, bới móc đời tư.
“Giấy cũng không gói được lửa”, tin tức đã lan đến tai của một số nam sinh và nhân vật chính của sự việc.
“Hoàng!!! Mày biết có chuyện gì xảy ra chưa?” – Bình hốt hoảng chạy tới trước mặt bạn mình.
Chàng trai bị làm phiền nên rất khó chịu, cọc cằn đáp: “Gì?”
“Ôi dồi ôi!!! Bạn tôi!!!”
Bình sốt sắng tới nỗi chân tay luống cuống hết cả, như thể người kia là đứa con cưng của mình đang bị ốm nặng. Cậu trai sấn tới chỗ bạn, mở thư viện hình ảnh và đặt điện thoại xuống trước mặt Hoàng.
“Đọc đi, sao lại thành ra thế này?”
Những bức ảnh bên trong máy điện thoại là ảnh chụp màn hình, rất nhiều, đoạn tin nhắn cũng rất dài. Mới đầu Hoàng còn bình thản, chẳng biểu hiện chút cảm xúc nào, thế nhưng về sau lông mày cậu ngày càng nhíu chặt hơn. Đoạn chat thảo luận về hai người họ, đầu tiên chỉ là những lời bông đùa nên Hoàng không mẩy may suy nghĩ, về sau câu chuyện đi theo chiều hướng xấu bởi có người đã châm ngòi nổ. Người này là một bạn nữ cùng lớp với Hoàng, cô ấy đã buông lời xuyên tạc về tính cách của Thảo, theo đó là lời chỉ trích chuyện lớp Thảo được chọn vào vòng loại cuối cùng đều nhờ giáo viên chủ nhiệm có mặt trong ban kiểm duyệt, chính vì thế mà lớp cô ta bị loại, cũng là người chụp lén rồi gửi vào đây nhiều nhất. Ấy chính là nguyên nhân đẩy chiều hướng vấn đề trở nên tiêu cực và một cuộc tranh cãi lớn đã nổ ra.
“Thảo đã biết chưa?” – Thái độ của Hoàng rất bình tĩnh.
“Tao không biết, trời ơi!!!”
“Không thấy cô ấy lên tiếng, chắc rằng mấy hôm nay bận ôn thi nên không vào mạng xã hội rồi.”
Hoàng suy xét một lúc, sau rồi cậu thu dọn sách vở trên bàn. Trước khi rời đi cậu dặn dò bạn mình: “Mày gửi hết ảnh đây cho tao. Đừng đánh động hay tỏ thái độ gì với tụi nó, coi như chưa hề biết.”
Chạy ra khỏi thư viện trường, Hoàng nhanh chóng soạn tin nhắn gửi tới Thảo. Nghĩ lại, nhỡ cô để chuông im lặng thì trả lời hơi lâu nên cậu ấn gọi luôn, rất nhanh người đều dây bên kia bắt mắt.
“Alo?”
“Đang ở đâu thế, bạn thỏ?”
“Ở nhà nè, nhưng tính đi mua chút đồ ăn vặt bây giờ á.”
“Gặp nhau nhé?”
“Được chứ, cậu qua siêu thị ở đường D đi.”
“Ok, xíu gặp lại.”
***
“Hoàng ~ Ở đây.”- Thảo nhiệt tình vẫy tay khi nhìn thấy người quen, cười đến tít cả mắt.
Hoàng nhanh chân chạy tới, không biết cô gái này đã đọc mấy lời đàm tiếu kia chưa, nhưng cậu thực sự muốn ôm cô vào lòng thật chặt. Cảm giác vừa thương vừa tội lỗi bao chùm trái tim đang treo lơ lửng của cậu. Người cậu thích là tự cậu theo đuổi, tự cậu dính dáng nhưng mũi dùi lại chĩa hết vào cô, mặc kệ sự thật là thế nào và trong khi cô ấy còn chẳng làm gì cả. Hoàng không muốn bản thân trở thành lí do khiến nụ cười vô tư lự kia vụt tắt. Bất lực, cậu chỉ có thể nhéo nhéo hai má đối phương.
“Nay…cậu…hơi lạ đấy. Hồi nãy gọi điện cho mình…giọng rõ gấp gáp.” – Do hai má bị nhéo nên Thảo không thể nói mạch lạc được.
“Muốn nghe thấy giọng cậu.”
Thật vậy, thấy rằng cô gái nói chuyện không hề gượng gạo, thái độ vẫn như thường ngày, hòa đồng và vui vẻ khiến Hoàng an tâm phần nào.
“Hứ, ngày nào mà chẳng nghe.” – Cô gái lẩm bẩm, xoa xoa cái má hơi nhức của mình.
“Đi ăn thôi, không là chú thỏ này ỉu xìu vì đói mất”. Hoàng nhẹ nhàng đẩy vai Thảo đi về phía trước “Nghĩ ra ăn gì chưa?”
“Ờ ha, ăn gì nhỉ?
“Bánh kếp Thái Lan?”
“Được, đi thôi.”
***
Trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, Hoàng đã cố gắng nghĩ ra thật nhiều chủ đề trò chuyện để Thảo tạm thời quên đi sự tồn tại của máy điện thoại cũng như mạng xã hội.
“Đồ ăn Thái nhiều món ngon nhỉ?” – Hoàng nhìn menu, đầu lập tức nảy số.
“Chuẩn luôn, ăn mà mê ý. Nhưng mà có tôm sống sốt Thái là mình chưa thử bao giờ, cậu thử chưa?”
“Chưa, mình không dám vì bị dị ứng hải sản.”
“Thật á? Vậy là cậu phải uống thuốc bổ sung canxi thay cho ăn cá hả?”
“Không hẳn, mình vẫn ăn nhưng trước lúc đó phải uống thuốc chống dị ứng hải sản thôi.”
Thiếu nữ gật gù, rồi cô với lấy quyển menu gần đó, dán sát mắt vào hình ảnh bên trong như đang nghiên cứu thứ gì đó. Người bên cạnh cũng không khỏi tò mò trước hành động của cô.
“Xem gì thế? Muốn ăn món đó hả? Để mình đi gọi.”
“Không, mình chỉ đang nhớ lại thành phần bên trong xem có tôm không thôi. Phòng còn hơn bị mà.”
Chàng trai ngơ ra vài giây, sau rồi bật cười thành tiếng. Một cảm giác ấm áp, bồi hồi lan tỏa trong tim, cả cảm giác trống rỗng, cô đơn cũng được lắp đầy.
“Không có đâu, mình ăn ở đây mấy lần.”
Nghe vây, Thảo mới an tâm bỏ quyển menu xuống. Nhưng cô gái lại rút điện thoại trong túi ra và vào mục tìm kiếm trên Google: “Thuốc chống dị ứng hải sản trông như nào thế? Để mình mua cho em trai.”
Vì quá hoảng hốt nên Hoàng đã nắm lấy tay đối phương rồi dập mạnh màn hình điện thoại xuống bàn mà chẳng có thông báo trước. Lúc cậu hoàn hồn mới nhận thức bản thân đã làm ra hành động không có ý tứ thế nào, để đối phương phải giật mình trợn tròn mắt, bàng hoàng nhìn chiếc điện thoại trong tay.
“À…xin lỗi…mình lỡ tay. Để tí nữa…tí nữa mình đưa cậu đi mua.”
“O…o…ok.”
“Em trai cậu cũng dị ứng với các loại hải sản à?”
“Đúng á, em mình thích ăn hải sản lắm, tiếc là bị dị ứng từ nhỏ.”
Chàng trai thành công chuyển chủ đề để đánh lạc hướng sự chú ý của cô gái với cái điện thoại. Chắc chắn rằng cậu sẽ giải quyết sự việc nhanh nhất có thể, trước khi Thảo thi xong mọi việc sẽ lắng xuống để cô gái không biết về nó.