Chương 44: Cam kết
“Có hai luồng ý kiến đưa ra, có người tin vào chuyện đó sẽ tới đây xin vía, có người thì không. Mình đang trong tình trạng của cả hai, mình tin nhưng không xin vía, có lẽ chứng minh bằng hành động sẽ là phương pháp an toàn nhất. Mình cũng không tin vào điều đó quá nhiều, bởi…mình chưa hề cam kết với người mình thích.”. 𝗧hử đọc tru𝘆ệ𝙣 khô𝙣g quả𝙣g cáo tại # trù𝓂t ru𝘆ệ𝙣.v𝙣 #
Thảo ngoảnh mặt sang chỗ khác, với đại một cuốn sách trên kệ giả vờ đọc nhưng lại không hề giấu nổi nụ cười tươi tắn trên môi.
“Không biết là ai sẽ nhận được lời cam kết ấy ta?” – Thảo vu vơ nói.
“Hiện tại chưa thể nói được, mình phải cố gắng nhiều hơn nữa, đến khi cô ấy hoàn toàn an tâm đón nhận tình cảm của mình…lúc đấy….sẽ tiết lộ cho cậu sau.”
“Ừm, mau mau lấy tài liệu thôi.”
***
Sau một lúc chọn lựa, cả hai cầm trên tay cả chồng sách dày và ngồi trong một góc thư viện, bắt đầu ôn tập. Mỗi người mỗi việc, tức tốc luyện tập đủ các dạng bài tập để kịp đến ngày thi giữa kì.
Thấy cô gái ngồi đối diện cứ loay hoay tẩy đi tẩy lại tờ giấy đang viết, chật vất thao tác trên máy tính bỏ túi, có vẻ như đang mắc ở đâu đó.
“Sao vậy?” – Hoàng thắc mắc.
“Không biết sao tính mãi kết quả vẫn sai?!” – Thảo nhăn nhó, ngón tay vẫn thoăn thoắt thao tác trên các phím.
Chàng trai rướn người ngó qua, miệng lẩm nhẩm các phép tính trên trang giấy, chỉ vài giây đã đưa ra đáp án. Tuy nhiên, Hoàng không trả lời đáp án luôn mà dành lấy máy tính trên tay Thảo, đặt sang một bên, nhẹ giọng nói: “Căng thẳng rất dễ làm hỏng việc. Nào, cho bản thân nghỉ ngơi vài phút.”
“Chúng ta mới học được một xíu mà.” – Thảo cố với lấy sách vở ở phía đối diện, không hề bỏ cuộc.
“Lười quá, ngồi chơi với mình.” – Hoàng kiếm cớ.
Cô gái phì cười, nghi ngờ nhìn đối phương, người nói câu này là một học sinh đứng thứ hai toàn khối trong học kì trước thì ai mà tin nổi chứ? Nhưng cô gái cũng chẳng kì kèo thêm nữa mà ngồi ngay ngắn trở lại. Thảo tặc lưỡi, đột nhiên nghĩ ra trò hay hay trả đũa cho những lần bị trêu chọc trước đây.
“Nài nỉ, làm nũng mình đi thì mình nghe.” – Thảo oai oai nói.
Câu này đánh đúng “chỗ đau” nhất của Hoàng vì “nũng nịu” gần như không có trong từ điển của cậu. Hoàng phải hít sâu thở ra vài lần, xoa tay xoa chân mấy lượt mới ậm ừ mở miệng: “Ngồi chơi…với mình…nhé?”
Thảo cố kìm lại tiếng khúc khích trong cổ họng để không bật cười thật lớn, cố bày ra dáng vẻ đạo mạo, nghiêm túc đề nghị: “Không giống, lại lần nữa xem nào?”
“Bạn thỏ…chơi với mình…nha?”
“Lại đi.”
“Chơi với mình đi ~ Sẽ không làm cậu chán đâu~”
Lần này thiếu nữ không nhịn nổi nữa rồi, phải bịt miệng để tiếng cười bị át bớt đi. Cái mặt méo mó, nhăn nhó cùng cái giọng như đang “dặn” ra để phát ra âm thanh vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
“Cậu chưa làm nũng bao giờ à?” – Thảo vẫn bật cười khúc khích.
“Chưa bao giờ.” – Hoàng ngại ngùng đáp.
“Với bố mẹ cũng chưa từng sao?”
“Chưa.”
Nhận được câu trả lời trắc nịch này, trái tim của cô gái chợt bồi hồi, vui sướng đến khó tả, cứ cười ngây ngốc mãi không thôi.
Thấy tinh thần của đối phương đã thoải mái hơn, Hoàng thầm vui mừng. Cậu chỉ vào quyển vở, ân cần hỏi han: “Mắc chỗ này phải không?”
“Đúng rồi, chính nó đã khiến tớ loay hoay nãy giờ.” – Thảo hậm hực nói.
“Cậu nhầm công thức rồi. Đây, mình viết lại cho.”
Cả hai không hẹn mà cùng chụm đầu vào nhau, một người nói một người nghe, rất nhanh bài toán đã được giải quyết gọn lẹ, không rườm rà. Phép toán được giải thành công, cô gái phấn khích vỗ tay, đồng thời lấy lại được sự nhiệt huyết ban đầu dành cho môn học này. Hoàng cũng dẹp môn đang học qua một bên để chuyên tâm dạy kèm cho cô gái nhỏ.
***
Đến tận tối hai người mới rời khỏi thư viện trường.
“Cảm ơn cậu nhiều nha, buổi học hôm nay đã giúp mình khai sáng nhiều vấn đề.” – Thảo lên tiếng.
“Việc nên làm mà.”
“Thế…cậu có nhận làm gia sư không?”
Thiếu nữ nghiêng đầu hỏi, tròn mắt nhìn chàng trai, rất mong đợi câu trả lời từ đối phương.
“Phí hơi đắt đấy.” – Hoàng đặt tay xuống đuôi cặp của đối phương, nhẹ nhàng nhấc lên để giảm sức nặng, cũng nghiêng đầu đáp lại.
“Bao nhiêu cũng trả.”
“Vậy…trả công bằng việc lấy điểm nhé?”
“Tầm mấy?”
“Các bài thi môn tự nhiên đều trên tám.”
Thảo sụ mặt, âm thầm bĩu môi “phỉ nhổ” tên nào đó trong lòng, chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“Nếu làm được, ngược lại sẽ có phần thưởng.”
“Chốt đơn.”
Thấy rằng bản thân cũng không thiệt thòi gì nên Thảo đồng ý ngay tắp lự, chỉ có bốn môn thôi, đề thi dành cho học sinh học hệ đại trà không phải môn chuyên cũng không quá khó nên chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì khả năng trên tám điểm cô vẫn có thể nắm trong tay.
***
Những ngày sau đó, gần như chiều nào hai người cũng “dính” lấy nhau ở thư viện trường sau giờ học thêm. Hoàng đã đưa cho Thảo cuốn sổ tay tự mình ghi chép có đủ tất tần tật công thức cần thiết, lí thuyết cũng được tóm gọn và dễ hiểu. Nhờ có nó, Thảo không phải học thuộc như học vẹt, các bài tập trong đề cương được giải quyết nhanh chóng và tiết kiệm thời gian hơn hẳn.
Trong lúc hai người mải miết học bài thì trên một diễn đàn nào đó, mọi người đang truyền tay nhau ảnh chụp bóng lưng của cả hai kèm những lời bàn tán sôi nổi.