Chương 41: Vị chanh
“Thử cái này đi” – Thảo đưa hộp bánh kem đến trước mặt cô gái nọ.
Cô gái nhận lấy theo phép lịch sự, nhưng không ăn luôn mà quay sang phía Hoàng, sắn một miếng nhỏ đưa đến gần miệng của cậu: “Chocolate mà mày thích này, thử đi”. Giọng nói mềm mại cùng hành động ân cần, dịu dàng đã thể hiện rất rõ chủ ý của cô gái.
Tuy nhiên, đáp lại cô là sự phớt lờ không thương tiếc của bạn cùng lớp: “Mua thêm cái này nhé?”. Chàng trai nọ rất tự nhiên khoác vai Thảo, ngón tay gõ nhẹ vào tủ kính, định bụng sẽ mua thêm một chiếc bánh kem cho cô gái của mình thay vì thưởng thức miếng bánh đang được dâng tận miệng kia.
Cô gái đờ người ra một lúc, nhưng không hề bỏ cuộc mà ngay lập tức điều chỉnh tâm trạng và khuôn mặt, tiếp tục niềm nở sát đến gần Hoàng, còn rất nhiệt tình cho ý kiến: “Cái này ngon lắm, rất đáng để mua.”
“Ừm, mày mua và thử xem Ngân.” – Mặc dù Hoàng đã cố gắng kiềm chế để không hành xử lỗ mãng nhưng trong giọng nói không tránh được sự khó chịu đang ngày một dâng cao, cậu cũng trực tiếp né tránh sự mập mờ trong ánh mắt lẫn hành động của Ngân, không chừa chút đường lui nào cho cô gái.
Thảo thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, vì vậy nhanh chóng lên tiếng chen ngang bầu không khí gượng gạo, cũng là để hòa giải giúp cô gái: “Lấy cái đó cũng được, lâu lâu đối mới khẩu vị cũng tốt.”
Hoàng cũng chẳng bận tâm đến cô gái kia nữa, nhanh tay lấy cái bánh đó ra khỏi tủ kính và thanh toán, bộ não bắt đầu bật nút ghi nhớ khẩu vị của Thảo ngay hôm nay “Thích vị chanh này hả?”
“Đúng rồi á, chua chua ngọt ngọt dễ ăn lắm.”
Hai người nói qua đáp lại mà chẳng hề để ý có một ánh mắt không mấy thiện cảm đang nhìn chăm chăm như muốn tươi nuốt sống cả hai.
***
Thời điểm mà tất cả trông chờ đã tới, buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
Do mải chơi ở bên ngoài nên cả bọn suýt nữa thì quên điều đấy. Thế là người nào người nấy phải cong chạy hết công suất, như thể bị ai đó rượt đuổi.
Đến một khúc cua, hóa ra không chỉ có hội của Hoàng đang đi tới địa điểm tổ chức mà còn có một hội người khác cũng đang nhanh chân chạy tới đấy. Lợi dụng sự lộn xộn của dòng người, Hoàng chộp lấy cơ hội kéo Thảo vào một góc tường, dùng thân che chắn để không ai va vào cô. Do đó, hai người đã bị tụt lại phía sau so với hội bạn đang cắm đầu cắm cổ chạy hỏa tốc phía trước.
Vì chỉ đang chú trọng hướng tới lối đi phía trước nên khi bị kéo giật lại phía sau đột ngột như này, Thảo không hề có sự phản kháng ở cả tinh thần lẫn thể chất. Cô gái cứ thế bị nhấn vào tường trong hoảng loạn, nhưng cô cũng chẳng giãy giụa bởi người trước mắt là bạn mình.
“Sao vậy? Không nhanh chân là chúng ta không kịp mất”. Với tình hình hiện tại, Thảo không thể nào nghĩ ngợi nhiều về tư thế mập mờ giữ hai người, cô gái cố gắng chui ra khỏi vòng tay của đối phương để tiếp tục chạy đến “đích”. Nhưng sức lực của Thảo sao có thể đọ lại với tay đánh cầu chuyên nghiệp, ngay lập tức cô gái đã bị giữ lại vị trí cũ.
“Sẽ có chỗ cho hai chúng ta.” – Hoàng từ tốn nói.
“Hả? Muộn lắm rồi đó.” – Thảo nhăn mày khó hiểu.
“Tin mình đi.”
Nói rồi Hoàng “thả” cô gái ra và đỡ vai cô từ từ tiến lên phía trước, hai người đi rất chậm, như thể đang du ngoạn thưởng thức cảnh đẹp trên núi.
“Nhưng mà làm thế này chúng ta sẽ không thể ngồi cùng với các bạn của cậu.” – Cô gái vẫn chưa an tâm là bao.
“Không cần đâu.” – Hoàng vỗ nhẹ vào vai thiếu nữ, nhẹ giọng an ủi.
“Có kì quá không?”
“Thà vậy, bởi chúng nó ngốn quá nhiều thời gian vàng tán tỉnh cậu rồi.”
Một câu nói đã phủi sạch sự áy náy và sốt ruột nãy giờ của Thảo. Cổ họng cô cứng lại, chẳng biết nên đáp lại ra sao, chỉ có thể thẳng lưng bước từng bước theo sự chỉ dẫn của Hoàng. Tự nhiên Thảo thấy hơi hối hận, nếu ban nãy mà từ chối lời thỉnh cầu của cậu thì chắc đã không bị cậu ấy chọc ghẹo, thả thính. Nhưng thử hỏi xem, trái tim đã rung động rồi thì làm sao mà chối từ được đây?
***
Đúng là lúc vào đến cửa hội trường có một người ra đón tiếp và hướng dẫn hai người đi vào trong. Có lẽ do có sự sắp đặt trước đó nên cả hai được ngồi ở trung tâm – vị trí đắc địa nhất, không quá xa cũng không quá gần nơi biểu diễn tiết mục, góc nhìn phù hợp và thấy rõ toàn cảnh.
“Người quen của cậu hả?” – Thảo nhìn theo hướng người vừa rồi chỉ chỗ cho hai người, tò mò hỏi.
“Ừm, một người bạn mình quen trên mạng. Biết anh ấy trong ban tổ chức sự kiện ở đây nên mình nhờ.”
“Đó là lí do cậu không hề vội vàng chút nào?”
“Cũng đúng đấy. Điều quan trọng hơn là, cậu sẽ thấy thoải mái với nơi này.”
Thật vậy, khu vực mà hai người đang ngồi là khu vực vip với chất liệu ghế là sofa mềm mại hơn hẳn ghế nhựa ở những hàng ghế khác.
Chỉ vài phút sau, cả khán phòng lớn dần chìm trong bóng tối, chỉ chừa lại khu vực biểu diễn ánh đèn xanh le lói như đang ở dưới lòng đại dương sâu thẳm đầy bí ẩn, màn biểu diễn chính thức bắt đầu với nhiều tiết mục đặc sắc.
Hai người đung đưa theo điệu nhạc, hòa mình vào cảm nhận sự mềm dẻo của vũ công dưới nước, có lúc lại phấn khích vỗ tay không ngớt, cứ vậy trải qua một ngày vui chơi đến mệt nhoài.