Chương 40: Tư cách theo đuổi
Giọng Bình nhấn nhá từng chút, nghe thì có vẻ đang khen ngợi hết lời, nhưng ai mà biết sự tình chắc chắn sẽ cảm nhận được trong giọng nói của cậu ta mang theo phần trêu chọc. Và Lan chính là người ấy, cô gái lườm nguýt rồi vênh mặt thách thức. Điều ấy càng khiến chàng trai đứng trên kia cảm thấy thích thú bật cười toe toét.
***
“Hôm nay cơm cuộn ăn ổn chứ?” – Thảo dò hỏi.
Bước chân Hoàng chậm lại, xoa cằm suy xét. Sau một lúc mới đáp lại: “Nếu được ăn lần nữa thì…cơm cuộn của cậu sẽ được 11 điểm.”
Thiếu nữ cười tít mắt trước sự công nhận của đối phương “Hơi quá rồi.”
“Cả người và cơm đều tuyệt vời.” – Hoàng hơi cúi người, ghé sát nói thầm.
“Thường thôi mà…” – Thiếu nữ e thẹn cúi đầu, ngại ngùng lẩm bẩm tự phủ nhận.
“Nghe nói rằng, khi theo đuổi ai đó, nếu khen ngợi và công nhận đối phương sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp của bạn đối với họ. Cậu thấy có đúng không?”
Chàng trai khoanh tay, tỏ vẻ suy ngẫm và nói ra suy nghĩ của mình, còn cố tình để vai mình huých nhẹ vào cánh tay cô gái thu hút sự chú ý.
“Mình cũng không chắc về điều đó.” – Thảo cố tình nhìn về hướng khác để giấu nhẹm đi cảm giác hồi hộp cùng bối rối lúc bấy giờ.
“Thế thì mình phải khen nhiều hơn mới được, để cậu chắc chắn về điều đó.”
“À, mì trộn cậu làm ấy…cũng ngon lắm, đúng khẩu vị của mình.”
Thảo đánh trống lảng sang chuyện khác để chuyển hướng chủ đề. Thế nhưng kế hoạch đã thất bại, nó đã trở thành cái cớ để chàng trai tiếp tục “thả thính”: “Khen mình thế này…là muốn theo đuổi mình à?”
Chỉ cần bạn không ngại thì người khác sẽ ngại thay bạn. Chàng trai nào đó đã khiến cô gái của mình không thể nói tiếp, bối rối đến mức chạy đi mất.
Vì cứ cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước mà không để ý nên ngay lập tức Thảo đã va vào người đi ngang qua đó. Hai cô gái cùng ngã xuống đất, cả người đau điếng vì bị tác động mạnh.
Hoàng chạy phía sau hoảng hốt, nhanh chân đến đỡ cô gái đứng dậy, còn giúp cô phủi bụi ở váy và cánh tay vừa tì xuống đất.
“Bị xước ngoài da rồi! Đi, mình đến trạm xá khử trùng”. Chẳng nói thừa thêm câu nào nữa, Hoàng đi vòng ra đằng sau, khoác vai và đỡ lấy hai tay cô gái, chỉ sợ tác động bên ngoài sẽ làm ảnh hưởng tới vết thương.
Thảo không nhúc nhích, điều cô lo lắng hơn cả vết xước ngoài da là người vừa bị cô va ngã “Khoan đã, còn người bị ngã đằng kia”. Nói rồi Thảo rằng ra khỏi vòng tay của chàng trai, nhanh chóng đi đến chỗ mọi người đang tụ tập đỡ cô gái nọ đứng dậy.
“Bạn gái, bạn có sao không?” – Thảo ngồi xổm xuống, lo lắng xem xét tình trạng.
Cô gái nọ xua tay tỏ ý mình ổn để mọi người không tập trung vào chỗ này nữa và từ từ đứng dậy với sự giúp đỡ của người bạn. Những người có mặt tại đây thấy tình huống không còn căng thẳng liền về lại vị trí ban đầu của mình.
“Thật sự xin lỗi, mình vô ý quá.” – Thảo chân thành nói.
“Không sao, mình không đau ở đâu cả.” – Cô gái không hề có ý trách cứ.
Nghe thấy vậy, Thảo cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, cô giúp đối phương chỉnh lại mái tóc loạn xạ đang che đi nửa khuôn mặt.
Hoàng vẫn luôn đứng phía sau đỡ lấy Thảo, ánh mắt không dời khỏi cô lấy một giây, luôn dõi theo từng nhất cử nhất động và vết xước ở cánh tay, rất sợ một lần nữa cô lại bị thương.
Lúc cả hai bên đã “hoàn hồn”, chàng trai đứng bên cạnh cô gái nọ đột nhiên reo lên phấn khích: “Ơ, Hoàng! Sao mày ở đây?”
Đến bây giờ Hoàng mới để ý đám người nọ, vì người kia nói khá to nên khi ngước lên nhìn cậu hơi khó chịu đáp lại: “Tao không có quyền đến đây chơi à?”
“Ấy, không phải, ý là…mày đi cùng người yêu à? Sao trước kia mày phủ nhận?” – Người nọ ẩn ý nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh, còn cười ranh mãnh khi hỏi vậy.
“Cậu hiểu nhầm rồi, hai chúng mình chỉ là bạn thôi.” – Thảo lên tiếng phủ nhận trước khi người bên cạnh cho ý kiến.
Thực chất thì Hoàng cũng định nói giống Thảo, hai người bây giờ chỉ đang trong mối quan hệ tìm hiểu vì vậy không nên nói linh tinh cái gì khác. Nhưng nhìn cô gái cố gắng xua tay hết sức để phủ nhận, lắp bắp giải thích lại không kiềm chế được muốn trêu chọc: “Hiện tại là bạn. Còn tương lai gần xa sẽ quyết cái khác.” Hoàng giữ lấy hai cánh tay kia trở về vị trí cũ, yên vị để ngay ngắn hai bên thắt lưng, còn mình thì nhẹ bâng nói ra câu đấy.
Nghe vậy, những người kia cũng chỉ cười cười, không thắc mắc thêm. Hội này không những có bạn cùng lớp với Hoàng mà còn cả lớp khác nên khá đông, chắc rằng hôm nay giá vé tham quan thủy cung rẻ nên tụ tập đi chơi. Mấy người cùng lớp với Hoàng thấy hai người này lẻ loi đi chơi liền rủ rê nhập cuộc, cô gái vừa bị ngã cũng lên tiếng mời: “Hai người đi cùng bọn này đi, dù sao tí nữa cũng đi xem biểu diễn nàng tiên cá mà. Tao cũng có băng cá nhân trong túi này.”
“Bọn tao tự đi…”
“Được đó, càng đông càng vui.”
Chàng trai nọ định từ chối nhưng đã bị Thảo cắt ngang. Hai người tự đi có không gian riêng chính là điều mà Hoàng mong muốn, sao cậu để người khác chen chân vào thời gian quý giá này được. Lũ bạn không chút tinh ý này đã khiến cậu bực bội, nhân lúc Thảo không để ý lườm từng đứa một mà không chút kiêng nể nào. Đến khi cô gái quay lại để hỏi ý kiến của cậu thì cơ mặt mới giãn ra, cười đáp: “Cậu thấy ổn là được.”
Được sự nhất trí của “đấng tối cao”, cả bọn không chần chừ gì nữa, nhanh chóng tiến lên phía trước.
“Có ngại không?” – Hoàng thì thầm, cậu khá lo lắng cho tâm trạng của Thảo.
“Không đâu.”
“Sao cậu lại đồng ý đi theo bọn nó?”
“Mình sợ cậu đi với mình hoài sẽ chán, có bạn cậu ở đây chắc cậu sẽ thấy thú vị hơn. Thêm nữa, lúc nãy cũng do mình làm cô gái kia bị ngã nên muốn đền đáp gì đó.”
“Nếu mình nghĩ rằng theo cậu sẽ chán, vậy thì mình chỉ đang giả vờ tự nguyện và mình sẽ chẳng có tư cách để theo đuổi cậu.”
Thảo tủm tỉm cười, trái tim lơ lửng cả ngày hôm nay của cô mỗi lúc đập rộn ràng bởi hành động lẫn lời nói của đối phương. Có đáng tin không nhỉ? Cô gái không biết, còn chẳng nghĩ tới, có lẽ do trái tim lần đầu rung rinh nên cứ thế đắm mình vào sự ngọt ngào ấy. Chính những lúc này đây, khoảng cách giữa hai tâm hồn và cả bước đi ngày càng sát gần nhau hơn bao giờ hết.