Chương 39: Có vấn đề về não bộ
Cô gái năng nổ đỡ giúp bố mẹ mang từng suất bánh vào chỗ cần để. Đi đi lại lại nhiều lần cũng mệt nên Lan xin phép đi vệ sinh để tránh đi một lúc. Tiện thể cô cũng đi loanh quanh thăm quan, vừa ngắm cảnh vừa giãn cơ.
Ngôi chùa này không quá lớn nhưng nhiều cây xanh nên không khí cực kì trong lành và thoáng đãng. Đi dọc hành lang có rất nhiều người đang đi phân phát và đóng gói đồ ăn, vì vậy mà hôm nay nhốn nháo hơn thường ngày.
Lan đi tới một gian phòng, tò mò ngắm nghía những bức tranh được treo trên tường, lại đi vòng xung quanh tượng phật được đặt ở chính giữa căn phòng và cung kính bái lễ. Rồi cô gái tiếp tục hành trình của mình, tiến lên phía trước để thỏa sức khám phá.
Đi thêm một đoạn, Lan bắt gặp ai đó đang nằm dài trên băng ghế trong khuôn viên, trên mặt còn đắp một tờ giấy. Lúc ngang qua chỗ người này, cô gái đi đứng nhỏ nhẹ nhất có thể để không gây ra tiếng động, tránh làm phiền không gian thư giãn. Khi đã đến đối diện chỗ người kia đang nằm thì Lan phải giật mình một phen bởi tay chàng trai được đặt trên ngực bỗng nhiên buông thõng xuống, cái bút nắm trong tay rơi ra kêu lạch cạch. Khoảng không gian tĩnh lặng thế này, một tiếng động nhỏ cũng đủ tác động đến sự chú ý của người khác.
Lan hơi hoảng, cô gái rón rén tiến đến gần chỗ người nọ và nhẹ nhàng chạm lên ngực của cậu ta, yên tĩnh cảm nhận sự nhấp nhô dưới da tay. Sau khi chắc chắn người này vẫn còn hô hấp bình thường, cô mới thở phào một hơi, nhưng vẫn sợ người này gặp vấn đề nên không đi luôn. Lan sợ rằng tờ giấy đắp trên mặt sẽ làm người nọ khó chịu nên sau vài lần lưỡng lự cô vẫn quyết định sẽ ra tay. Thiếu nữ thận trọng vươn tay nắm lấy hai mép giấy, chỉ sợ người đang nằm tỉnh giấc. Tờ giấy được nhấc lên và đặt nhẹ xuống mặt đất mà không hề gây ra cản trở nào.
Đến khi Lan đứng dậy, nụ cười thánh thiện cùng hành động dịu dàng hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là nụ cười khinh khỉnh, thái độ lạnh nhạt hẳn, cô còn đá mạnh một cái vào chân ghế để thân ghế bị rung nhằm đánh thức người đang nằm. Thấy người nọ chưa chịu mở mắt còn cố tình đá thêm.
Do chấn động mạnh nên chàng trai ấy cuối cùng cũng tỉnh, ngồi dậy vươn vai, khó chịu càm ràm: “Cái gì vậy chứ?!!”
“Bồ tát sắp hạ phàm đánh mày rồi!!!” – Lan châm chọc.
Lúc này chàng trai mới nhận thức rằng có người khác đang ở đây nên cậu dụi mắt, chớp liên hồi để không bị quáng gà. Khi thấy rõ cô gái mới buông lỏng: “Tao vẫn đang mơ à? Sao mày ở đây?”
“Cần tao đập cho tỉnh không?” – Lan nghiến răng trong từng câu chữ.
“Không” Bình nhoẻn miệng cười, đứng dậy phủi phủi quần áo, nghiêm túc hỏi lần nữa: “Thế sao mày ở đây?”
“Còn mày không thấy mọi người đang làm gì ngoài kia à? Không lẽ đến đây nằm ngủ?”
Như thể quên mất sự việc chính ngày hôm nay, Bình ngó nghiêng một lúc mới nhớ đến.
“Tao hơi mệt thôi.” – Bình cố gắng lấp liếm.
“Tưởng đâu chết luôn rồi chứ.” – Lan liếc xéo.
“Lo hả?”
“Nơi linh thiêng thế này không quy nạp kiểu người như mày lúc trầu trời.”
Nói xong Lan chẳng thèm quan tâm mà quay thẳng đi luôn. Chàng trai vẫn chưa chịu buông tha, lẽo đẽo theo sau hỏi han: “Nhà mày cũng làm từ thiện hả?”
“Không lẽ chỉ một mình tao?”
“Cũng đúng, thế thì sẽ là chuyện lạ nhất nhân gian.”
“Ít nhất tới đây tao không ngủ chổng vó như ai kia.”
“Mày khai thật đi, mày lo tao có vấn đề đúng không?”
” Não mày có vấn đề thật, hơi lo.”
Anh nói tôi châm biếm, cứ vậy hai người đã ra đến ngoài đại sảnh, nơi tất cả mọi người đang tập trung khênh đồ.
Thấy Lan đi tới một chiếc xe tải, xắn tay áo vào việc, Bình cũng cầm theo bút và giấy tờ tới đó, ra dáng như một ông chủ, nghiêm túc nói: “Gia đình nhà cô Ngô Ngọc Lan đã có mặt, tích điểm danh.”
“Mày hết trò để chơi hả?” – Lan cau có thắc mắc.
“Đâu có, tao cũng làm việc như bao người thôi.”
Cô gái lắc đầu, tỏ ý không tin vào lời nói của đối phương và nhanh chóng đi lên phía trước để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tất cả các đơn vị tổ chức và hộ gia đình làm thiện nguyện đã tới đông đủ, đồ dùng cùng đồ ăn đã được sắp xếp ngay ngắn trên bàn. Sau đó các sư thầy dẫn mọi người vào gian phòng chính, nơi đặt tượng phật để làm lễ. Sau một loạt các thao tác cúng bái, sư thầy mời người chủ trì cho hoạt động từ thiện lần này lên phát biểu.
Hai người trung niên, một nam một nữ trịnh trọng nói về ý nghĩa trước những hành động của tất cả mọi người ở đây, không chỉ giúp đỡ những người gặp khó khăn cả về vật chất lẫn tinh thần mà phần nào tiếp sức và tạo động lực để họ cố gắng vì cuộc sống của mình. Tiếp sau đó, cả hai đã mời con trai của mình lên có đôi lời gửi gắm tới các sư thầy cùng tổ chức và hộ gia đình ở đây.