Chương 38: Sứa trắng
Có những lúc cả hai nán lại để nhìn thật kĩ loài sinh vật nhỏ bé núp sau tảng đá hoặc ẩn mình trong lớp cát. Có những lúc bị lạc đường, một địa điểm quay lại mất mấy lần. Có những loài sinh vật đã quá quen thuộc nên cả hai lướt qua nhanh chóng. Cứ vậy chạy nhảy vô tư khắp nơi, như những đứa trẻ được bố mẹ đưa đi chơi ở công viên.
“Cá ngựa này, lần đầu mình được thấy luôn á.” – Thảo phấn khích đến độ muốn reo lên.
Hoàng đứng một bên, nhưng cậu không nhìn đàn cá ngựa đang rồng rắn bơi quanh khu vực của chúng mà lén lút rút điện thoại ra, mở camera và chụp bóng lưng đang khom xuống để nhìn.
“Tách” một tiếng, cả hai cùng giật mình. Ngay lúc này đây, Hoàng chỉ muốn ném điện thoại đi cho rồi, chụp lén người ta nhưng quên tắt tiếng!
Thiếu nữ quay lại nhìn xem là tiếng động phát ra từ đâu. Chàng trai cũng nhanh tay nhanh mắt hướng máy ảnh về chỗ lồng kính chụp lia lịa, luống cuống nói:
“Đẹp nhỉ? Không lưu giữ lại cũng hơi uổng.”
Thảo không nghi ngờ gì hết mà còn gật đầu tán thành: “Gửi cho mình với nha.”
Hai người rời đi, tiếp tục đến địa điểm mà những con sứa đang chung sống. Bể kính lần này không phải kích cỡ nhỏ khung vuông như mấy bể kính khác mà được thiết kế to hơn hẳn, theo kiểu vòng cung, giống một nửa đường ống để du khách đi vào, chiều cao sấp sỉ hai mét.
Thiếu nữ nhẹ nhàng chạm tay vào tấm kính, chăm chú nhìn đàn sứa đang bơi tứ phía. Trong làn nước xanh ngắt, chúng cứ như hàng trăm bóng đèn sắp hết công suất, mờ mờ ảo ảo, lơ lửng giữa không trung.
“Trông chúng nhẹ bâng.” – Thảo nhận xét
“Có lần mình đã ước được biến thành con sứa.”
Câu nói này đã gợi lên hứng thú của thiếu nữ. Cô ngay lập tức rời sự chú ý đến cậu bạn, tò mò nhìn: “Tại sao?”
“Hàng trăm hàng ngàn sứa trắng này, con nào cũng giống nhau. Nếu mình hòa vào đám đông đó, có lẽ sẽ không ai nhận ra mình và không trở nên nổi bật vì mình chẳng khác gì chúng cả.”
“Thế sao cậu biết đây là sứa trắng mà không phải một loại sứa nào khác?”
Chợt, chàng trai im lặng, cậu cũng nhận ra vấn đề này, rằng cậu có thể phân loại được các loại sứa khác nhau…
“Ở đây, tất cả chỗ này đều là sứa trắng, không con nào khác con nào. Nhưng cậu nhìn xem, không gian tối thế này, đặc điểm là màu trắng của chúng đã giúp thắp sáng vùng nước lạnh lẽo, ý như những ngọn nến lập lờ. Nên là, có thể cậu cùng sở thích với ai đó, hoặc thích học môn Toán giống với ai đó, kể cả mặc cùng mẫu áo với ai đó thì chốt lại hai người chẳng có gì liên quan tới nhau cả và đơn giản cậu vẫn sẽ là Huy Hoàng. Mọi người bảo trông cậu giống người nhà cậu nhưng có giống 100% đâu, xác xuất đó gần như không thể. Ngoại hình có thể giống nhưng tính cách, ưu điểm hay kể cả nhược điểm không thể nào giống hoàn toàn vì đó là tùy vào nhận thức. Cậu được sinh ra… đồng nghĩa với thế giới này được thắp thêm một ngọn nến”. Thảo vỗ vai bạn mình, chỉ tay vào những con sứa trước mắt: “Có lẽ phân thân của cậu cũng ở đây đấy. Chẳng hạn như con sứa kia kìa.”
Hoàng bật cười, một cảm giác nhẹ nhõm len lỏi trong tâm trí và trái tim, tâm sự trong lòng như được giải tỏa. Cậu nhích thêm một bước để đứng gần cô gái hơn, hùa theo chỉ về chỗ hai con sứa bơi cạnh nhau mà Thảo vừa nói: “Còn kia sẽ là cậu.”
“Nhỏ quá vậy?” – Thảo giả vờ giận hờn.
“À, nghe nói là vé này ban đầu của cậu và Tuấn hả?” – Hoàng đột ngột đổi chủ đề.
“Đúng rồi, hai anh chị được bọn mình giúp đỡ thắng giải và cho bọn mình, nhưng mà cậu ấy bận nên nhường cả hai vé cho mình.” – Thảo giải đáp.
Chàng trai gật gù bản thân đã hiểu, tiếp tục thăm dò: “Mình thấy…clip cậu được Tuấn tỏ tình. Hai người bây giờ thế nào rồi?”
“Không hiểu sao người quay chỉ quay lúc ban đầu mà không quay đoạn sau đó?” Cô gái khó hiểu quở trách “Cậu ấy đã tỏ tình bất ngờ nhưng mình hoàn toàn từ chối, mình thật sự không có chút tình cảm gì đặc biệt với cậu ấy cả. Mặc dù lúc đó mình trả lời hơi phũ phàng, tuy nhiên, cũng chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi. Sau này, cậu ấy sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều.”
Chàng trai nào đó thầm vui mừng trong lòng, cũng cảm thấy tự trách khi có những suy nghĩ linh tinh với cô gái này. Lo xa đúng là chẳng giải quyết được vấn đề gì, thà rằng nghe được sự thật để biết tiến lùi vẫn hơn. Nút thắt mấy hôm nay cũng được gỡ, không chỉ vậy, sự nhút nhát ban đầu đã được thay thế bằng quyết tâm cao hơn cả. Hoàng không muốn một lần nữa bị người khác cướp mất cơ hội, vì điều đó là hên xui không hề chắc chắn hay đảm bảo được gì cả. Và ngay lúc này đây, cậu cần phải hành động nhanh hơn thôi.
“Cậu thấy mình thế nào?” – Hoàng ghé sát tai thiếu nữ để nói.
“Hả? Ý cậu là gì?” – Thảo ngẩn cả người, não tiếp thu thông tin chậm hơn bao giờ hết.
“Mong rằng cậu không từ chối nếu mình theo đuổi cậu.” – Giọng nói chàng trai vừa dịu dàng vừa tình tứ, nhỏ nhẹ hỏi ý kiến cô gái.