Chương 37: Mọi thứ bạn thỏ của chúng ta thích đều trở nên đáng yêu
- Trang Chủ
- Hòn Đá Và Ngôi Sao - Mây Nhỏ
- Chương 37: Mọi thứ bạn thỏ của chúng ta thích đều trở nên đáng yêu
Lần này Hoàng đã mặt dày đến cùng để được trở thiếu nữ nào đó đi chơi. Đương nhiên sự nhiệt tình ấy không thể bị từ chối rồi. Và hiện tại cậu đã có mặt trước cổng nhà Thảo, trong lúc chờ cô còn tranh thủ chải chuốt lại đầu tóc và chỉnh trang quần áo gọn gàng.
Cánh cổng vang lên tiếng cót két báo hiệu có người đang tác động vào nó. Chàng trai theo phản xạ ngẩng lên nhìn, ngay lập tức phải thất thần vì người con gái nọ. Thiếu nữ hôm nay chọn một chiếc váy dài qua đầu gối, có họa tiết hoa nhí và màu chủ đạo là màu xanh ngọc mát mẻ. Mái tóc dài đã được tết lệch một bên trông xinh xắn vô cùng.
“Để cậu phải đợi lâu rồi.” – Thảo lên tiếng.
“À…à…không sao, mình mới tới thôi.”
Hoàng giật mình, đánh mắt nhìn chỗ khác, sợ rằng đối phương sẽ hiểu lầm. Cậu hắng giọng vài lần, theo thói quen đưa tay lên phẩy mũi vài cái như muốn đánh tan đi sự bối rối vương vấn trong ánh mắt, cố gắng nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, đừng để sự phấn khích bộc lộ quá đà sẽ thành vô duyên.
“Đồ ăn đó à?” – Hoàng nhìn thấy Thảo xách cái túi gì đó liền chộp lấy cơ hội này để chuyển hướng sự chú ý.
Đến đầu giờ chiều mới tổ chức màn biểu diễn nàng tiên cá trong bể kính nên hai người quyết định làm đồ ăn và ăn tại đấy luôn, không về nữa để đỡ phải đi đi lại lại nhiều. Ở thủy cung cũng có vài sạp mở ra để thu hút khách du lịch ở lại ăn trưa nhưng chắc chắn đồ ăn không quá xuất sắc thực đơn ít món và đắt nên hai người quyết định tự làm mang đi. Thảo cũng thích nấu nướng mấy món đơn giản nên đã nhận làm cơm trưa, Hoàng chỉ cần mua nước thôi.
“Ừm, mình làm cơm cuộn cho trưa nay.”
Cô gái dơ cao cái túi lên với ý định khoe khoang một chút, còn cao giọng nói như đang chờ đợi lời khen ngợi.
“Ngon lắm đây.”
Chàng trai xoa nhẹ chỗ tóc mái, tán thưởng cho công sức mà cô gái bỏ ra. Sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau ra hiệu lên xe: “Đi thôi nào.”
Trên đường đi, Thảo để ý cặp sách mà Hoàng để phía trước, tò mò hỏi: “Trong đó có gì thế?”
“Đồ ăn trưa nay.”
“Món gì đó?”
“Bí mật.”
“Hả? Cậu mua sơn hào hải vị hay sao mà giấu kĩ vậy?”
“Cũng không hẳn, món này khá đơn giản thôi.”
“Tò mò chết mất.”
***
Đã đến nơi, hai người đi qua cổng soát vé nhưng chưa vào trung tâm vội mà loanh quanh bên ngoài xem có gì hay ho không.
Bên ngoài này như hội chợ thu nhỏ, có rất nhiều quầy bán đồ ăn vặt, nào là kem, các loại viên chiên, cả kẹo bông gòn hoặc là quầy bán nước ngọt… Không chỉ vậy, còn có quầy bán đồ lưu niệm và các gian hàng tổ chức game. Tuy nhiên, tất cả các quầy hàng ở đây đều có điểm chung là được vẽ và trang trí nhiều hình thù ngộ nghĩnh, mang đến cho du khách cảm giác đang du lịch biển.
“Ú ù, ở đây có nhiều cái thú vị ha?” – Thảo phấn khích nói.
Hoàng bật cười trước phản ứng của cô gái, cũng gật đầu hưởng ứng theo. Sau đó mặc cho đối phương kéo mình đi đâu thì theo đấy. Và rồi chàng trai nọ đã bị kéo vào một gian hàng đang tổ chức chơi game.
“Anh ơi, bắn trung bao nhiêu quả thì được con gấu buông kia vậy?” – Thảo chỉ lên phía trên, nơi con gấu được treo.
“Một nửa chỗ này nhé.” – Nhân viên đáp.
Có lẽ phần quà càng lớn thì độ khó của thử thách càng cao. Nhưng điều đó không thể nào khuất phục được ý trí của cô gái. Thảo đưa đồ cho người bên cạnh cầm và nắm chặt phi tiêu, nhắm chuẩn rồi bắn. Một lúc sau số phi tiêu được chỉ định cũng hết, cả hai người hồi hộp chờ đợi kết quả được đưa ra từ nhân viên đang đếm số bóng đã bắn trúng.
“Tiếc quá, thiếu mất ba quả mới đủ, em lấy cái khác nhé?”
Sau lời thông báo, mặt mày cô gái ủ rũ hẳn. Thảo cũng không có ý định lấy thứ khác nên đành từ chối, cô chỉ muốn lấy gấu bông kia vì nó bằng kích cỡ với thỏ bông ở nhà và đáng yêu hơn những món quà ở đây.
Hoàng nhìn ra được tâm tư của thiếu nữ liền kéo cô sang quầy hàng bên cạnh, nhấn cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi và mua một cây kem đưa cho cô gái để an ủi.
“Thích chú gấu đó lắm sao?” – Hoàng nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm, mình có một con thỏ ở nhà nên muốn có thêm một con gấu bầu bạn với nó.” – Thảo nhâm nhi cái kem, trong giọng nói có chút tủi hờn.
“Cầm túi hộ mình, đừng chạy lung tung nhé. Ở đây đợi mình, mình sẽ quay lại sớm thôi.”
Sau khi dặn dò kĩ lưỡng, chàng trai nhanh chân chạy lại gian hàng hai người vừa chơi thua hồi nãy. Cậu rút tiền mua lần chơi đầu tiên, một lúc sau có kết quả:
“Thiếu mất hai quả.”
“Cho em thêm phi tiêu.”
Lại rút tiền mua lần chơi thứ hai, kết quả vẫn thiếu mất số bóng quy định. Hoàng điềm tĩnh rút tiền, mua thêm lần chơi thứ ba và kết quả chưa thực sự đạt đích. Nhiều lần sau đó, đến khi trên chán đã rịn mồ hôi cậu vẫn kiên trì chơi, có lúc nản cậu sẽ nhìn lên con gấu và nhớ tới nét mặt tiếc nuối của người con gái cậu thầm thích, sức chiến đấu sẽ lần nữa sục sôi. Sấp tiền đặt trên bàn ngày một dày và nhiều hơn.
Thảo nhìn chàng trai nọ vẫn chưa chịu dừng, không hiểu cậu đang có ý định làm gì thế là vội vàng xách đồ chạy sang bên đó.
Lúc thấy Thảo sốt sắng tiến gần đến chàng trai trước mắt, nhân viên cũng hơi hoảng nên lần này quyết định an gian số bóng để kết thúc trò chơi. Không phải hoảng vì không thể tiếp tục thu tiền của vị khách này mà là hoảng vì số tiền cậu bỏ ra đã vượt qua giá trị của món quà.
“Chúc mừng quý khách, số bóng đã đủ. Quý khách vẫn lấy món quà này ạ?” – Nhân viên cố tình hỏi vậy để gợi ý món quà có giá trị lớn hơn.
“Lấy cho em chú gấu đó.” – Hoàng kiên định chỉ về chú gấu mà trước đó Thảo đã chọn.
“Vâng, của quý khách đây ạ.” – Nhân viên cũng chẳng có ý kiến gì thêm và nhanh chóng lấy con gấu bông ấy xuống.
Chàng trai nhận lấy, thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trải qua trận đấu khốc liệt để giành lấy huy chương danh giá nhất.
“Giờ đây chú thỏ của cậu không cô đơn nữa nhé.”
Lúc này, chàng trai nọ cười rất tươi, một nụ cười vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc dù đang đưa phần quà cho đối phương.
“Cậu…”
Thảo xúc động đến mức không nói nên lời, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn gương mặt sáng láng kia. Giờ đây cô không biết hành xử như nào mới đúng, rất muốn ôm cậu thật chặt, lại muốn từ chối vì ngại, nhưng nếu lấy đó sẽ là sự công nhận cho công lao mà Hoàng bỏ ra. Cô nên hành xử thế nào đây?
Đột nhiên, Hoàng dang hai tay của chú gấu ra và tiến lại gần, làm tư thế ôm lấy thiếu nữ, cũng là cậu đang gián tiếp ôm cô, thì thầm trêu ghẹo: “Chị không thích em hả?”
Thảo ngơ ngác, nhưng vẫn hùa theo: “Có…thích chứ.”
“Ôm, ôm.”
Thế rồi Hoàng để con gấu vào trong lòng Thảo, xích ra một chút để cô gái tự ôm lấy con gấu.
“Mọi thứ bạn thỏ của chúng ta thích đều trở nên đáng yêu.”