Chương 34: Tấm vé
Lúc giáo viên chủ nhiệm về lớp lập tức gọi hai nhóm được cô chọn ra để nói chuyện riêng.
“Trong hai bài luận của lớp chúng ta thì…thật tiếc phải chia tay với một nhóm. Là nhóm của Minh, bài của các em viết rất tốt nhưng chủ đề bị trùng với lớp khác. Vẫn còn cơ hội cho các em vào lớp 12 nên không cần buồn quá nhé, năm đấy các em phát triển dự án của mình với nhiều sáng tạo độc đáo hơn. Hiện tại các em đã có kinh nghiệm, chắc chắn năm đấy bài luận sẽ đột phá hơn.” – Cô giáo nhẹ nhàng an ủi học sinh.
“Chúng mày đã làm hết sức mình rồi.” – Thoa tiếp lời, sự công nhận lúc này sẽ là niềm an ủi lớn.
“Chúc mừng nhóm của Thảo, bài luận của các em đã thành công lọt vào mắt xanh của hiệu trưởng.” Cô giáo phấn khởi nói, nhưng ngay sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhà trường chưa công bố kết quả, cô phá lệ nhắc trước cho mấy đứa. Hiện có bốn bài xuất sắc nhất được chọn, chưa thể chọn ra hai bài duy nhất nên hiệu trưởng định cho bốn nhóm này viết tiểu luận để cạnh tranh suất cuối. Mấy đứa có thể chọn thêm chủ đề hoặc đào sâu chủ đề trước đó, về nghĩ thêm đi nhé, xong có gì liên hệ với cô.”
Cả ba gật đầu quyết tâm chinh chiến lần nữa để chắc suất được tham gia trận chung kết-trận đấu giữa các trường trong tỉnh. Mấy người đứng ở ngoài thảo luận thêm một chút, đến khi chuông báo hết tiết mới giải tán.
Lúc Thảo quay đi vào lớp thì có người tới và vỗ nhẹ vai cô. Người nọ lên tiếng: “Nói chuyện chút được không?”
Thảo hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đồng ý và đi theo người nọ xuống căng tin.
***
“Hai anh chị mình hỗ trợ trong cuộc thi ‘My Love’ ấy, mày nhớ không?” – Tuấn hỏi, giọng điệu có phần gượng gạo.
“Nhớ chứ, hai anh chị ấy cũng là người dành chiến thắng mà.” – Thảo tiếp lời.
Chàng trai gật gù, có lẽ do lần trước tỏ tình đột ngột với đối phương nên hiện giờ cậu không mấy tự tin nhìn trực diện vào cô gái, ánh mắt vẫn luôn trốn tránh. Cậu đặt một cái phong bì lên bàn rồi di chuyển tới trước mặt Thảo.
“Hai anh chị ấy cho.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ
2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3. Có Nó, Rồi Hắn Sẽ Yêu Ngươi
4. Không Để Em Hay Biết
=====================================
Thảo ngờ ngợ mở phong bì ra, là hai tấm vé đi thủy cung – phần thưởng dành cho cặp đôi chiến thắng. Cô gái nhướn mày khó hiểu: “Quà tặng của hai anh chị mà, đưa cho tao làm gì?”
“Mấy hôm nữa là hai người thi học sinh giỏi cấp tỉnh rồi, không có thời gian đi chơi nữa. Đến lúc hai anh chị thi xong thì vé cũng mất hiệu lực do qua đợt giảm giá, hai anh chị ấy tiếc nên cho mình, thay lời cảm ơn.” – Tuấn giải thích đơn giản.
Thật ra giá vé đã có Hiệu trưởng bao, kể cả dịch vụ, nhưng cái hời này cũng có hạn nên phải tận dụng hết mình, không thể đi đúng là tiếc nuối.
“Mày thấy sao?” – Thảo dò hỏi.
“Chuyện gì?”
“Nếu hai chúng ta…”
“À, hôm đấy tao được mời biểu diễn ở quán của anh tao nên không đi được, cho mày tất đấy, rủ ai đi thêm thì rủ.”
Đúng thật là vậy, Tuấn được mời hát ở trong quán của anh cậu ấy vì tài đánh đàn guitar. Nhưng lí do quan trọng hơn đó là, cậu muốn tránh gặp mặt Thảo trong một thời gian để trấn an bản thân và đến khi tự tin hơn khi đứng trước mặt cô gái mình từng thích.
“Có gì tao sẽ bảo mấy đứa bạn qua ủng hộ mày.”
“Ok.”
Thiếu nữ này sẽ không bao giờ biết về ý định của chủ nhân hai tấm vé. Ban đầu anh chị đưa cho Tuấn để rủ Thảo đi, nhân cơ hội đó tán tỉnh vì hai người đã thấy đoạn clip Tuấn tỏ tình bị phát tán, nhưng lại chẳng xem đoạn sau đó khi anh chàng bị từ chối. Tuấn đã giải thích tình hình nhưng hai anh chị vẫn cổ vũ để cậu tán tỉnh Thảo lần nữa. Nhưng đâu được nữa chứ, có vài thứ ngay từ đầu đã không có duyên với mình.
***
Sau khi nhắn tin cảm ơn chủ nhân ban đầu của hai tấm vé, Thảo tiếp tục rủ rê cô bạn thân của mình.
“Để tao xem đã. Dạo này tối nào tao cũng phải ngồi thống kê đơn hàng cho mẹ. Sắp tới còn phụ mẹ nạo vỏ khoai để làm bánh trong đợt thiện nguyện cơ nên chưa biết hôm đấy có rảnh không. ” – Ngọc Lan.
“Uồi, bận bịu quá nhỉ?” – Thảo Hương.
“Ừ, nhà tao đang trong quá trình mở rộng cửa hàng nên nhiều việc lắm.” – Ngọc Lan.
“Tao nghĩ mày nên ở nhà phụ thì hơn, chắc chắn đến hôm đi thủy cung vẫn chưa xong đâu. Hôm ấy còn vào cuối tuần nữa.” – Thảo Hương.
“Đành thôi. Hay rủ mấy đứa cùng bàn xem, chắc chúng nó rảnh đấy.” – Ngọc Lan.
“Cũng hỏi rồi đó, nhưng mà cuối tuần hai đứa trùng lịch học thêm nhiều lắm.” – Thảo Hương.
Thiếu nữ chán nản nhìn màn hình máy tính, không rủ được ai đi cùng cả, đến cả em trai cũng đi chơi với bạn rồi, không lẽ cô tự mình đi để đỡ tiếc tiền? Đúng lúc đang băn khoăn không biết nên làm gì thì có tin nhắn đến.
“Chưa ngủ à?” – Ximp.ht
“Chưa nữa, không ngủ được.” – Thảo Hương.
“Đang xem phim hả?” – Ximp.ht
“Không, đang gặp vấn đề khác.” – Thảo Hương.
“Chuyện gì?” – Ximp.ht
“Mình vừa được cho hai vé đi thủy cung, miễn phí luôn á. Nhưng mà không rủ được ai đi cùng hết, chán quá ~” – Thảo Hương.
“Hay cuối tuần này cậu đi cùng mình nha?” – Thảo Hương.
“Không được rồi, mình vướng lịch học.” – Ximp.ht
“Lại nữa hả??? Haizzz~” – Thảo Hương.
“Rủ người khác xem?” – Ximp.ht
“Hết rồi.” – Thảo Hương.
“Chắc vẫn còn chứ, không có bạn nữ thì rủ bạn nam?” – Ximp.ht
“Mình không thân nhiều, có cậu.” – Thảo Hương.
“Phải còn một hai người chứ nhỉ?” – Ximp.ht
Đối phương đưa ra phương án, lúc này Thảo mới nhớ đến một bạn nam nào đó. Cô gái hơi do dự để mở lời mời, nhưng nhìn hai tấm vé đang để trên bàn thì sự bối rối ấy lập tức tan đi.
“Không đi với mình thật hả?” – Thảo Hương.
“Xin lỗi mà, mình thật sự hơi bận, sẽ có người đồng ý đi với cậu thôi.” – Ximp.ht
“Ok. Vậy ngủ thôi, mai mình sẽ rủ người mình vừa nghĩ tới. Bái bai~” – Thảo Hương.
“Ngủ ngon.” – Ximp.ht